Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 953. Ghi chép 1

Chương 953. Ghi chép 1Chương 953. Ghi chép 1
Biểu cảm của Bàng Linh nghiêm túc: "Chúng cháu cũng nghĩ đến, nơi này là thành phố, sao lại có cỏ độc, cho dù là có, nhưng chỗ nhà của Ngô Mẫn không có công viên."
Mạt Mạt có phỏng đoán trong lòng: "Vậy là cố ý rồi."
Bàng Linh đáp: "Điều tra theo phương hướng này a Ở lân cận không có nhà nào nuôi chó, chó là đột nhiên xuất hiện, hiềm nghi rất lớn là biết tính cách của Ngô Giai Giai tham món lợi nhỏ, cho nên cố ý thả."
Trong lòng Mạt Mạt đã có hoài nghi, khả năng Tôn Nhuy là lớn nhất, Ngô Giai Giai có lòng tham không đáy, Tôn Nhuy muốn thoát khỏi Ngô Giai Giai, cách tốt nhất chính là diệt trừ cô ta.
Quán cơm của Ngô Giai Giai bây giờ đã làm chết người, chuyện này trách nhiệm rất lớn, Mạt Mạt hỏi: "Thân nhân bồi thường thì sao? Deu đã thảo luận xong rồi?"
Bàng Linh đáp: "Còn chưa đâu, Ngô Giai Giai đi vào la hét tìm Tôn Nhuy và Hướng Hoa, cô ta nói cô ta không có tiền."
Vệ Nghiên bó tay rồi: "Đã đi vào rồi, cô ta đến chết còn muốn tiền à, tiền của cô ta cũng không ít, tiền của Tôn Nhuy chắc đều ở trong tay cô ta."
Mạt Mạt nghĩ đến việc Ngô Giai Giai có hai đứa nhỏ, một cái là sinh lúc theo Cảnh Lượng, năm nay cũng mười tuổi rồi, một cái là con trai của chồng sau này, năm nay hình như mới năm tuổi: "Cô ta biết mình bị tội rất lớn, không lấy tiền ra, là muốn giữ lại tiền cho con cái."
Bàng Linh: "Cháu thấy giữ lại tiền cũng không đến được tay hai đứa nhỏ, hai người này đều có trách nhiệm, đều sẽ phải vào tù, bọn nhỏ sẽ đến chỗ của ông bà, ngay cả người nhà của Ngô Giai Giai và gia đình nhà chồng sau này cũng không phải thứ tốt đẹp gì."
Mạt Mạt hỏi: "Ngô Giai Giai không nói điều gì khác à?”
Bàng Linh đáp: "Có nói, nhắc đến Tôn Nhuy, nói là Tôn Nhuy sẽ giúp cô ta bồi thường."
Mạt Mạt nghe đến lời này, xem ra chỉ có công an hoài nghỉ là cố ý, còn chưa tra hỏi Ngô Giai Giai, chờ buổi trưa tra hỏi, chắc Ngô Giai Giai sẽ cắn Tôn Nhuy.
Mạt Mạt không nghĩ tới, cô chỉ đoán đúng được phân nửa, buổi chiều vì phải điều tra xem rốt cuộc có phải cố ý hay không, lại thẩm vấn Ngô Giai Giai có khúc mắc với ai không.
Ngô Giai Giai nghe xong kịp phản ứng, thì ra đây là cố ý: "Đồng chí công an, chỉ cần bắt được là ai cố ý thả, có phải tội của tôi sẽ nhỏ đi không?"
"Lý thuyết thì là như vậy."
Đáy mắt Ngô Giai Giai loé lên một tia tàn nhẫn, nghĩ đến buổi sáng Liên Mạt Mạt thấy chết không cứu: “Tôi nói, tôi có khúc mắc với Tôn Nhuy và Liên Mat Mạt."
Công an nhướng mày: "Tôn Nhuy? Buổi sáng là cô bảo để cô ta tới giúp cô bồi thường, chúng tôi còn chưa đi tìm người, bây giờ cô lại nhắc đến cô ta?"
Ngô Giai Giai gật đầu khẳng định: "Có khúc mắc với tôi chính là Tôn Nhuy, bởi vì trong tay tôi có chuyện xấu của cô ta, cô ta sợ ảnh hưởng không tốt, muốn loại trừ tôi thì rất có khả năng."
Đồng chí công an biết Tôn Nhuy, phim điện ảnh của Tôn Nhuy anh ấy đã xem rồi, nhìn Ngô Giai Giai: "Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Giai Giai kể lại toàn bộ sự việc, không nói tiền của cô ta từ đâu mà tới.
Công an đập xuống bàn: "Cô còn có gì giấu diếm, nói, nói rõ ràng ra."
Ngô Giai Giai chỉ có thể nói đến chuyện cô ta không ngừng đòi tiền Tôn Nhuy, công an ghi chép lại biên bản: "Liên Mat Mạt thì xảy ra chuyện gì?"
Ngô Giai Giai đi vào cục công an lá gan cũng nhỏ lại, không dám nói bậy, khai báo từ đầu đến cuối.
Mạt Mạt còn chưa lên lớp môn tự chọn, công an đã tới: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, tôi tới tìm cô để điều tra, cùng tôi đi đến cục công an một chuyến."
Mạt Mạt nhìn Tôn Nhuy đang hoảng hốt lo sợ, thật sự là một ngày xui xẻo hoàn toàn, Ngô Giai Giai rõ thật là ai cũng cắn.
Mạt Mạt nói: "Được, tôi đi cùng các anh một chuyển."
Bạn cần đăng nhập để bình luận