Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1407. Kết quả 1

Chương 1407. Kết quả 1Chương 1407. Kết quả 1
Mạt Mạt nhìn Mễ Mễ, cô bé đang nghiêng cái đầu nhỏ lắng nghe.
Thẩm Triết cũng chú ý tới, dùng ánh mắt hỏi Mạt Mạt, Mễ Mễ nghe có được không?
Mạt Mạt cũng không chắc chắn, cô hỏi Mễ Mễ cũng không nói, đứa nhỏ này không muốn nhớ lại, Mạt Mạt ngồi xổm nói với Mễ Mễ: "Dì và chú muốn thảo luận chuyện ông ngoại của cháu, Mễ Mễ muốn nghe không?”
Mê Mễ cắn môi, gật đầu nói: "Mễ Mễ không sao, vốn dĩ hôm nay Mễ Mễ cũng muốn nói cho dì biết."
Mạt Mạt xoa đầu Mễ Mễ, vì cô bé có thể nhìn thẳng vào quá khứ mà cảm thấy vui vẻ, chỉ có dũng cảm đối mặt với quá khứ, mới có thể thoát ra khỏi bóng tối của quá khứ, không phải cứ chạy trốn là trong tiềm thức đã quên đi.
Mễ Mễ không thành vấn đề, Mạt Mạt rót cho Thẩm Triết chén trà, nói với Mễ Mễ: "Trước tiên chúng ta nghe xem chú điều tra ra được điều gì nhé!"
Mê Mê gật đầu: "Vâng."
Thẩm Triết nuốt ngụm trà xuống, mới mở miệng: "Nhà ông bà ngoại Mễ Mễ họ Phùng, nhà Mễ Mễ chính là thôn nhà họ Phùng, nhà họ Phùng là thế gia vọng tộc ở nơi đó, nhà Lý Chính là sau này, bên này cũng không có họ hàng gì, có liên quan đến Mễ Mễ chính là nhà họ Phùng.”
Mạt Mạt chen lời: "Phùng Quyên cũng họ Phùng, cô ta và Mễ Mễ có quan hệ thế nào?"
Mạt Mạt vẫn luôn không hiểu rõ, cảm thấy hôm nay có thể có được đáp án rồi.
Thẩm Triết ra hiệu cho Mạt Mạt trước tiên đừng nôn nóng: "Chờ anh nói từ từ.”
Mạt Mạt: "Được, em không nói chen vào nữa."
Thẩm Triết tiếp tục nói: "Ông ngoại của Mễ Mễ đứng thứ hai trong nhà họ Phùng, người trong thôn đều gọi một tiếng chú hai hoặc là Phùng Nhị, thái độ làm người khôn khéo ích kỷ, hiện nay cả nhà ở chung một chỗ, lén lút giở thủ đoạn, đã quen chiếm lời, sau khi được chia đất lại không muốn làm, cuộc sống của cả nhà rất khó khăn, năm ngoái trong nhà không có tiền, đã đánh chủ ý lên người Mễ Mễ, Mễ Mễ lớn lên xinh đẹp, không giống đứa trẻ ở nông thôn, nên đã có người muốn bỏ tiền ra mua về."
Thẩm Triết nhấp một ngụm trà tiếp tục nói: "Mễ Mễ bị Phùng Quyên dẫn về, lúc ay vốn dĩ Phùng Quyên không thích Mễ Mễ bởi vì con bé là con gái, lại bởi vì thời gian dài phòng không gối chiếc, nên đã có ý đồ khác, thoải mái đồng ý, không nghĩ tới, Mễ Mễ nhân lúc người lớn không phòng bị con bé, tự chạy trốn, đúng lúc mưa to, đứa nhỏ bị đầm mưa mấy tiếng, cho đến lúc người nhà họ Phùng tìm thấy, Phùng Quyên đã cho Mễ Mễ một bạt tai, lúc ấy lỗ tai chảy máu, lại hôn mê bất tỉnh, cho đến lúc người trong thôn không nhìn nổi nữa đưa đến bệnh viện, thì Me Mê đã không nghe được nữa."
Mạt Mạt nghe mà tức giận đến tận não, quả nhiên Phùng Quyên là mẹ của Mễ Mễ, nghĩ đến những lời Phùng Quyên đã nói với cô, Mạt Mạt thật sự muốn đánh cho Phùng Quyên một trận, không đúng, là muốn gặp một lần đánh một lần, đây căn bản không phải là người.
Thẩm Triết nhìn Mễ Mễ, giọng mũi của Mễ Mễ rất nặng nói: "Bởi vì Mễ Mễ khiếm khuyết nên người ta không muốn mua nữa, Mễ Mễ không đổi được thành tiền, mẹ càng không thích Mễ Mễ, không cho Mễ Mễ ăn cơm, còn vứt Mễ Mễ một mình ở lại bệnh viện, Mễ Mễ cầu xin chị y tá gọi điện thoại cho cha, cha về, ly hôn với mẹ, còn đánh cả nhà ông ngoại."
Mễ Mễ càng nói đầu càng cúi thấp, con bé không nói, lúc cha nhìn thấy Mễ Mễ cũng khóc, ôm Mễ Mễ khóc, đây cũng là lần đầu tiên cha đánh mẹ, Mễ Mễ nghĩ đến lời nói của mẹ lúc ấy, ánh mắt tối sầm lại, lại nghĩ đến lời cha nói, con bé không có mẹ, trong mắt lại có chút ánh sáng.
Thẩm Triết bổ sung: "Thật ra cũng không tính là ly hôn, năm đó Phùng Quyên và Lý Chính kết hôn, cô ta vẫn chưa đủ tuổi để nhận giấy chứng nhận kết hôn, vốn định để năm sau bù lại giấy chứng nhận kết hôn, nhưng lại mang thai Mễ Mễ, chờ sinh Mễ Mễ xong không biết vì sao lại không đi lấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận