Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 526. Giải ngũ 2

Chương 526. Giải ngũ 2Chương 526. Giải ngũ 2
Mạt Mạt gật đầu, Tôn Nhuy liên tiếp quá độc ác, cô ta vẫn nên rời khỏi quân đồn, rời xa tất cả mọi người mới tốt.
Lưu Miểu về bệnh viện, không giấu được chuyện, nói chuyện phiếm với Hướng Húc Đông vài câu đã quên hết việc Mạt mạt nhắn nhủ, chờ đến lúc móc tiền và phiếu lương thực ra, mới nhớ tới lời căn dặn của Mạt Mạt, vội vàng cất tiền và phiếu lương thực đi.
"À, ông Hướng, cháu phải đi trực, cháu đi trước đây"
Hướng Húc Đông cúi đầu nắm tay Hướng Tịch, cậu bé giơ tay lên lau nước mắt cho Hướng Húc Đông: "Ông nội, sao ông lại khóc?"
"Chỉ là ông muốn khóc mà thôi, đời ông lúc công khai xử lý tội lỗi cũng không khóc, lúc khó khăn nhất cũng không khóc, nhưng bây giờ ông nội lại muốn khóc, sau khi lớn lên cháu nhất định không được giống như ông nội."
Hướng Tịch nắm tay Hướng Húc Đông, khó khăn nhường chỗ cho Hướng Húc Đông: "Ông nội, ông lên nằm một chút đi."
Hướng Húc Đông lắc đầu: "Không cần, ông nội không mệt”
Hướng Tịch mím môi: "Ông nội, có phải là vì cháu nên đã nợ không ít tiền không?" Hướng Húc Đông sờ đầu Hướng Tịch: "Ông nghĩ cách, không cần cháu quan tâm."
Hướng Tịch: "Ông nội, cháu và ông cùng trả."
"Được, được, Hướng Tịch thật ngoan."
Buổi tối Trang Triều Dương về sờ bụng Mạt Mạt: “Mình tích phúc cho con gái không ít đâu, con bé này nhất định sẽ bình an."
Mạt Mạt nắm tay Trang Triều Dương: "Đây là cha tích phúc cho con đó."
Trang Triều Dương: "Là chúng ta tích phúc cho con."
Tay Mạt Mạt vẫn luôn vuốt tóc Trang Triều Dương, kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Triêu Dương, con lại đá em."
Trang Triều Dương ngồi thẳng lên, còn có thể nhìn thấy trên bụng Mạt Mạt lồi lên, Trang Triều Dương cẩn thận vươn một ngón tay ra đụng một cái, chỗ lồi lên động một cái.
Trang Triều Dương giống như người ngốc: "Mạt Mạt, đứa nhỏ đang chào hỏi lại anh kìa, em mau nhìn xem."
Mạt Mạt sờ tay lên, đứa nhỏ lại đá một cái, mừng rỡ nói: "Con cũng đang chào hỏi em kìa."
Hai người đều mới làm cha mẹ, mọi cử động của đứa nhỏ đều khiến bọn họ kinh hỉ vạn phần, hai người cũng không ngủ, sờ bụng nói chuyện với con.
Buổi sáng, Trang Triêu Dương nói với bụng của Mạt Mạt: "Con gái, cha đến quân đồn, ở nhà ngoan nha."
Mạt Mạt cười: "Đi nhanh đi."
"Vợ ơi, anh đi đây."
"Vâng."
Chín giờ, Lưu Miểu tới hết sức phấn khởi: "Chị Mạt Mạt, chị nhìn xem đây là cái gì?”
"Phiếu lương thực và 5 đồng, từ đâu tới vậy?"
Lưu Miểu cười hì hì: "Phiếu lương thực và phụ cấp tháng này của Tôn Nhuy, còn nữa cô ta phải giải ngũ, lương thực của ông Hướng cũng lãy lại được rồi."
"Các em đến tìm đoàn trưởng Dương à?"
Lưu Miểu gật đầu: "Đúng vậy, dựa theo lời chị nói, đến tìm thẳng đoàn trưởng tố cáo, đoàn trưởng Dương nghe xong rất tức giận, không chỉ làm chủ cho ông Hướng, còn đưa phiếu lương thực và phụ cấp của cô ta cho ông Hướng nữa."
Mạt Mạt a lên một tiếng: "Chị quên mất, hôm nay là ngày mùng 1."
Lưu Miểu cười hì hì: "Em cũng được phát phụ cấp rồi, em trả tiền cho đồng nghiệp trước, tiền này và phiếu lương thực là ông Hướng bảo em cầm đưa cho chị, nói là những thứ này lần trước vẫn còn, đợi ông ấy từ từ kiếm, phải rồi, ông Hướng còn nói, lúc ông ấy đổ bệnh phải tiêu tiền, sau này ông ấy sẽ trả lại."
Mạt Mạt nói: "Chúng ta không cần tiền gấp, ông ta không cần phải trả vội, em nói cho ông ta biết, bảo ông ta cứ sống cho tốt đi." Lưu Mieu lắc lắc cánh tay Mat Mạt: "Em biết chị Mạt Mạt là tốt nhất mà."
Mạt Mạt gõ lên chóp mũi Lưu Miểu: "Con bé này miệng cũng thật ngọt."
"Hi hì."
Mạt Mạt hỏi: "Tôn Nhuy đâu?"
Lưu Miểu: "Cô ta chạy về trước em, em thấy cô ta đi vào lầu 5 ấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận