Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 83. Anh trai đột nhiên trở về 1

Chương 83. Anh trai đột nhiên trở về 1Chương 83. Anh trai đột nhiên trở về 1
Anh trai đột nhiên trở về 1
Triệu Tuệ ôm cuộn vải lụa đỏ, vui đến không khép miệng lại được, cũng không chú ý nhiều đến Mạt Mạt nữa. Hôm nay có được cơ hội hiếm có như thế, phải nhanh chóng tìm được vật phẩm có thể dùng để kết hôn.
Mạt Mạt thì ngược lại, cái cô chọn chủ yếu là những loại đồ thực dụng. Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy phích đựng nước sôi nằm ở góc, cầm lên nhìn, chỉ có hoa văn màu sắc in lên không được rõ nét lắm, nếu không nhìn kỹ thì không biết được đây là sản phẩm bị lỗi còn sót lại.
Mạt Mạt chọn một cái có in hình một bông hoa mẫu đơn xong, lại đi chọn len sợi công nghiệp, cũng bị lỗi khi nhuộm màu. Cô cầm lên nhìn kỹ, chỗ bị lỗi cũng không nhiều, chỉ có vài chỗ bị lem màu ra. Cô chọn loại len sợi màu xanh nước biển, ước chừng nặng hơn sáu cân.
Mạt Mạt phóng mắt nhìn xung quanh, có không ít thứ tốt. Ngay lập tức cô mở ra chế độ quét hàng, lấy được sáu cái áo ba lỗ không đối xứng, giày da bị lỗi ở phần dây giày, cô lấy một đôi cỡ chân anh cả, lại lấy thêm hai cái vỏ gối, bốn cái khăn mặt.
Mat Mạt gom tất cả mấy thứ linh tỉnh kia lại bắt đầu nhẩm tính tiền, vải lụa đỏ một thước một hào, phích đựng nước mười đồng, len sợi mỗi cân một đồng, áo ba lỗ mỗi cái năm hào, giày da mười đồng, áo gối khăn mặt tổng cộng một đồng, cộng thêm những thứ lặt vặt khác tốn bốn đồng nữa, tổng cộng tất cả là ba mươi tám đồng.
Mạt Mạt lấy tiền ra trả, ánh mắt Triệu Tuệ đều nhìn đến sững sờ: "Trong tay cậu sao có nhiều tiền như vậy?"
"Chi tiêu trong nhà là do tớ quản mà, hơn nữa tớ có tích góp tiền tiêu vặt nữa nên đương nhiên là nhiều rồi."
"Mạt Mạt thật lợi hại, có thể quản gia được, còn tớ thì hồ đồ chẳng biết làm gi hết."
Mạt Mạt cười: "Không sao đâu, có anh trai tớ đó rồi mà."
Mặt Triệu Tuệ lại đỏ bừng lên, hôm nay cô ấy cầm hai mươi đồng. Mua vải lụa đỏ tốn bốn đồng, hai cái chậu rửa mặt đỏ bốn đồng, lại mua thêm bình đựng nước, còn lại một đồng cũng đều tiêu sạch.
Trương Ngọc Linh và bà cụ Khâu chọn nhiều hơn, tốn hơn một trăm đồng! Bình đựng nước cũng lấy hai cái.
Chủ nhiệm Lý đưa các cô rời đi, ra khỏi cửa hàng bách hóa, Mạt Mạt ôm đồ nói: "Dì Trương, bà Khâu, hôm nay bọn cháu cảm ơn hai người rất nhiều."
Trương Ngọc Linh cười: "Không có gì đâu, hai đứa mau về nhà đi!"
"Vậy thì bọn cháu đi trước đây, hẹn gặp lại dì Trương." Mat Mat và Triệu Tuệ đi xa, Trương Ngọc Linh vẫn còn đang cảm khái" "Ôi, Mạt Mạt thông minh hiểu chuyện còn xinh đẹp nữa, sao lại không phải là con gái của con chứ! Cũng không biết vợ chồng Liên Quốc Trung kiếp trước đã tích đức gì."
Bà Khâu trầm mặc một lúc: "Con cứ cân nhắc xem."
Trương Ngọc Linh giả vờ không hiểu: "Mẹ ơi, mẹ nói gì vậy?”
Bà Khâu cười mắng: "Con còn giả bộ với mẹ làm øì, mấy bữa nay cứ luôn lẩm bẩm trước mặt mẹ như thế, còn không phải là động tâm tư muốn nhận con gái nuôi đấy sao?"
Trương Ngọc Linh cười hắc hắc: "Con biết là không thể gạt được mẹ mà, vậy thì con nghe mẹ, cân nhắc xem sao."
Trong lòng lại như gương sáng, việc này tám chín phần mười có thể thành công, bà ấy cũng là người có con gái rồi.
Đến ngã tư, Mạt Mạt chào tạm biệt Triệu Tuệ rồi đi về nhà, hai tay đều nhức muốn chết, ngồi trên ghế xoa hai tay. Em trai út mở to hai mắt: "Chị, chị mua được đồ tốt à?"
Bình thường Mạt Mạt ít khi khoe khoang, lúc này cũng xách bình nước nóng lên: "Đều là hàng bị lỗi không tốn bao nhiêu tiền hết. Nhìn cái bình đựng nước nóng này, bình thường muốn mua được phải tốn hai mươi đồng cộng thêm mười phiếu công nghiệp, nhưng hôm nay chị chỉ tốn mười đồng thôi!" Nhin thay ve mat kinh ngac cua em trai Mat Mat càng thêm hứng thú nói: "Vải lụa đỏ này, đừng nói là không mua được, cho dù là mua được đi nữa thì một thước cũng tốn ít nhất là hai hào, còn phải xuất trình giấy chứng nhận kết hôn. Áo ba lỗ này phải tốn mỗi cái một phiếu vải, giày da càng không cần phải nói, vé giày chúng ta không lấy được đâu."
Em trai rất thông minh, tính toán cũng không tệ, nghe chị gái mình nói tổng cộng mới tốn ba mươi tám đồng, trong lòng nhẩm tính: "Chị ơi, chúng ta tiết kiệm được không ít tiền đâu!"
"Thấy chưa, kỳ thật rẻ nhất cũng không phải là hàng bị lỗi này mà là hàng gia công trong nhà máy ấy, chỉ đáng tiếc là chúng ta không mua được."
Đến buổi tối khi Điền Tình và Liên Quốc Trung về nhà, cũng bị điều bất ngờ này làm cho choáng váng. Điền Tình cầm lên nhìn thật cẩn thận: "Mấy cái này đâu phải là hàng bị lỗi đâu chứ, nếu không nhìn kỹ thì không khác gì hàng tốt cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận