Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1532. -

Chương 1532. -Chương 1532. -
Tâm tư của Đại Song có nhiều nhưng suy cho cùng cũng là trẻ con, cô bé không dám nhìn dì Liên, chân cũng đang run rẩy.
Đại Song biết mình đã sai, nhưng cô bé rất chua chát, cô bé chính là đố kị, ngưỡng mộ Mễ Mễ, một đứa trẻ không có cha mẹ tại sao lại sống tốt hơn mình, cô bé rất ngưỡng mộ con của nhà hàng xóm, ăn ngon mặc đẹp, có tiền tiêu vặt, mẹ xinh đẹp tài giỏi, những đứa trẻ trong đại viện đều tình nguyện chơi với họ, cho dù Mễ Mễ không phải con gái ruột của dì Liên thì những đứa trẻ trong đại viên cũng đón nhận.
Cô bé đố kị, tại sao không đón nhận cô bé và Tiểu Song, tại sao mẹ của cô bé không phải là dì Liên.
Đại Song lại khóc, khóc đặc biệt đau lòng, cô bé đúng là đố kị, An An và Thất Cân cô bé không sánh bằng, một người tàn tật sao cô bé lại không bằng chứ, có nhiều khi cô bé nghĩ nếu không có Mễ Mễ, có phải cô bé cũng có thể trở thành con gái nuôi của dì Liên không, sống những ngày tháng giống công chúa nhỏ vậy.
Trong lòng Mạt Mạt rất tức giận, nhưng Đại Song mới mấy tuổi, Mạt Mạt dù có tức giận cũng không đến mức nổi nóng với một đứa trẻ.
Chuyện này Mạt Mạt chỉ có thể đi tìm Tiết Nhã, không phải Mạt Mạt đang có ý kiến với Tiết Nhã, nhưng lần đầu tiên Mạt Mạt cảm thấy cách giáo dục con gái của Tiết Nhã có phải có vấn de không, nhưng nhìn sang Dương Lâm, Mạt Mạt lại do dự, nếu không biết giáo dục thì Dương Lâm rất thành công mà, chẳng lẽ là theo gen?
Dương Tuyết không phải người tốt, chồng của Dương Tuyết trọng nam khinh nữ cũng không phải người tốt, hai người đúng là rổ rá cạp lại.
Mạt Mạt hỏi Dương Lâm: "Sao lại là cháu đến, mẹ cháu đâu?”
Dương Lâm nói: "Mẹ cháu dẫn thằng nhóc nhỏ đi chích ngừa, một lát mới quay về."
Bây giờ Mạt Mạt không muốn nhìn thấy Đại Song: "Cháu dẫn Đại Song đi về đi, đợi mẹ cháu về thì dì sẽ qua bên đó."
Khuôn mặt Dương Lâm rất hối lỗi: "Dì Liên, vậy cháu về trước đây, dì đừng tức giận."
Mạt Mạt xua tay: "Về nhà đi."
Đại Song thấy cậu út đi trước cũng hoảng sợ chạy theo phía sau.
Đôi mày Mạt Mạt càng nhăn hơn, đợi Dương Lâm và Đại Song đều đi rồi, Mạt Mạt mới nói với Trang Triều Dương: "Cô bé Đại Song này không được dạy dỗ tốt, lúc nãy ít nhất cũng phải nói lời xin lỗi mới đi chứ."
Trang Triều Dương lắc tờ báo một cái và lật trang mới: "Cô bé đã bị dọa sợ rồi, có lẽ đã quên mất."
Mạt Mat bĩu môi: "Không phải em tự khoe khoang, con cái nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không quên đâu."
Trang Triều Dương biết những lúc này nên nói cái gì, anh nói hùa theo vợ là đúng rồi: "Vẫn là bà xã dạy dỗ tốt."
Mạt Mạt nghe xong trong lòng rất thoải mái, cô đứng dậy: "Cũng không còn sớm nữa, em đi nấu cơm, nấu món anh thích ăn."
Trang Triều Dương tự xưng là một người đàn ông siêu cấp tốt, vội giữ bà xã lại: "Khó khăn lắm anh mới về một lần, hôm nay anh xuống bếp, làm món em thích."
Mạt Mạt vẫn rất hưởng thụ cảm giác được chiều chuộng, cười tít mắt: "Được, bữa trưa sẽ giao cho anh"
Trang Triều Dương rất hăng hái: "Được thôi!"
Mạt Mạt tắt nụ cười nhìn Trang Triều Dương hào hứng đi vào trong nhà bếp, trong lòng rất ngọt ngào, đột nhiên cảm thấy mặc dù trở thành quân tẩu không dễ dàng gì, nhưng cũng có cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn, cũng rất không tệ.
Mạt Mạt chưa đợi Trang Triều Dương nấu cơm xong, Tiết Nhã đã đích thân tìm đến nhà, lần này cô ấy dẫn Đại Song đến, đôi mắt Đại Song đã sưng húp rồi.
Tiết Nhã cảm thấy vô cùng mất mặt, có chút không có mặt mũi đến nhà, nhưng đợi Liên Mạt Mạt đến thì càng mất mặt hơn, cuối cùng liền mặt dày đích thân đến nhà. Cả đời Tiết Nhã rất coi trọng thể diện, bây giờ mặt đỏ bừng: "Chuyện của Đại Song chị đã nghe qua rồi, Mạt Mạt, chị dẫn Đại Song đến xin lỗi em, đây là do chị dạy dỗ không tốt, đều là lỗi của chị."
Lần đầu tiên Mạt Mạt lạnh lùng với Tiết Nhã: "Chị dâu, quan hệ của hai nhà chúng ta không tệ, những chuyện nhỏ khác em có thể không tính toán, nhưng chuyện này không phải chỉ nói một câu xin lỗi là xong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận