Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1282. Đẳng cấp 2

Chương 1282. Đẳng cấp 2Chương 1282. Đẳng cấp 2
Chín giờ tối Trang Triều Dương mới trở về, Trang Triêu Dương cũng chưa ăn cơm tối, Mạt Mạt nấu mì sợi, Trang Triều Dương xì xụp ba bát lớn mới no bụng.
"Đã no rồi, bọn nhỏ không bị gặp ác mộng chứ!"
Mạt Mạt: "Không đâu, mấy đứa nhỏ kia tâm lớn, ngủ ngon lắm!"
Trang Triều Dương cười: "Vậy là tốt rồi, con trai thì nên có lá gan lớn."
Mạt Mạt: "Mấy ngày nay anh cũng sẽ ở nhà chứ!"
Trang Triều Dương :"Ừm, có việc gì à?"
Mạt Mạt : "Anh xem mấy ngày này có thể bớt ra chút thời gian, xử lý chuyện bọn nhỏ nhập học, sắp khai giảng rồi, đã có những đứa ở lại trường trở về trườngrồi."
Trang Triều Dương: "Hai ngày này bận rộn một chút, hai ngày nữa sẽ có thời gian, anh bớt chút thời gian xử lý."
"Vâng, phải rồi, tình hình của Từ Liên thế nào rồi, anh biết không?"
Trang Triều Dương nghe thấy tên Từ Liên thì sắc mặt khó coi, giọng điệu cũng cứng rắn: "Không biết."
Mạt Mạt cảm thấy mình choáng váng, Trang Triều Dương phải bận rộn nhiều chuyện, làm sao có thể đi chú ý tình hình của Từ Liên: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, lên lâu ngủ thôi!"
Trang Triều Dương: "Được."
Trang Triều Dương hôm nay thật sự mệt mỏi, Mạt Mạt tắm rửa đi ra, Trang Triều Dương cởi quần áo ra nằm ở trên giường đã ngủ rồi, khắp khuôn mặt Mạt Mạt là nụ cười dịu dàng, Mạt Mạt trở về phòng vệ sinh, chuẩn bị chậu nước ấm, lau người cho Trang Triều Dương.
Đừng thấy Trang Triều Dương gầy hơn so với trước kia, nhưng Mạt Mạt vẫn không kéo nổi, cơ bụng ở phần eo đặc biệt rõ ràng, Mạt Mạt nhanh chóng lau xong, vỗ vỗ gương mặt, không thể nhìn, nhìn nữa là lại muốn làm chuyện xấu hổ.
Hôm sau Mạt Mạt đi làm, người đi trên phố vội vội vàng vàng, ngày xưa trên đường phố cũng không có mấy người hối hả.
Đến đặc khu bên này cũng thế, trên đường phố đều là người đi làm.
Mạt Mạt dừng xe xong, Kỳ Kỳ đang chờ ở cửa, Mạt Mạt lạnh mặt, Kỳ Kỳ không chỉ có tâm cơ, thủ đoạn cũng độc ác, những người Mạt Mạt gặp trước kia căn bản không cùng đẳng cấp với Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ thấy Mạt Mạt muốn đi, vội vàng ngăn lại: "Phu nhân Trang."
Mạt Mạt dừng bước: "Nếu như cô xin lỗi vì chuyện lần trước, vậy thì không cần."
Kỳ Kỳ không nhìn ra được điều gì trên mặt Mạt Mạt, trong lòng không nắm chắc, cô ấy bây giờ muốn đánh rớt Từ Liên, nên muôn ở trước mặt Phạm Đông thể hiện ra thái độ.
Trong lòng Kỳ Kỳ chán ghét Phạm Đông, cô ấy cũng không muốn đón nhận Phạm Đông, vốn dĩ đã tìm được một vật thay thế Từ Liên, đáng tiếc vậy mà Từ Liên lại muốn đánh rớt cô ấy, may lần ngáng chân cô ấy, mặc dù cô ấy không nói, nhưng nhiều lần, Từ Liên ỷ vào đứa nhỏ trong bụng mà nói xấu cô ấy không ít, Phạm Đông đã có ý kiến đối với cô ấy rồi, nếu không phải sau lưng cô ấy có nhà họ Kỳ, cô ấy sớm đã bị tiểu tiện nhân kia đồn xuống rồi.
Trong mắt Kỳ Kỳ âm hiểm, thứ mà cô ấy nhấc lên được thì cô ấy cũng có biện pháp để đạp xuống.
Tư thế của Kỳ Kỳ rất thấp, hơi hơi xoay người: "Xin lỗi thì vẫn nên làm, rất xin lỗi vì đã khiến cô nhận lấy sự kinh hãi."
Trong lòng Mat Mat hiểu rõ, tư thế của Kỳ Kỳ không phải cho cô, là cho Phạm Đông nhìn.
Lúc này Thẩm Triết đến công ty, đi ngang qua, kéo cánh tay Mạt Mạt: "Đến trễ rồi, đi thôi."
Mạt Mạt tự nhiên đi theo Thẩm Triết, Kỳ Kỳ há to miệng, nhìn thấy xe của Phạm Đông đang ở sau lưng qua cửa sổ của cửa lớn, muốn đuổi theo bước chân ngừng lại, mặt mũi tràn đầy uể oải xoay người.
Đi đến ven đường, giả vờ vừa mới nhìn thấy Phạm Đông: "Sao anh lại tới đây, thật có lỗi không đến giúp anh."
Phạm Đông nắm tay Kỳ Kỳ: "Vất vả rồi, chúng ta trở về thôi." Kỳ Kỳ ừ một tiếng, che giau đi nụ cười ở khóe miệng.
Mạt Mạt quay đầu nhìn thấy rõ ràng, rùng mình một cái, Mạt Mạt mất cả buổi, mãi cho tới trưa mới quên đi nụ cười của Kỳ Kỳ, buổi chiều về nhà, phòng khách chứa đầy lễ vật, Mạt Mạt hỏi Tùng Nhân: "Từ đâu tới vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận