Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 424. Đáng tiếc 2

Chương 424. Đáng tiếc 2Chương 424. Đáng tiếc 2
Cô bé y tá chính là người chăm sóc Hướng Húc Đông, Mạt Mạt không nghĩ tới, Hướng Húc Đông và cô bé y tá ở chung một chỗ cũng không tệ lắm, cô y tá nhỏ nói là quấy rầy bệnh nhân, như này là lo lắng Hướng Húc Đông chịu thiệt chứ đâu.
Mạt Mạt hỏi: "Hai ngày nay Hướng Húc Đông thế nào?”
Cô bé y tá còn nhỏ tuổi, rất thích ông Hướng, không chỉ là người có tri thức, còn rất nhã nhặn, cô đã hỏi rồi, người sĩ quan kia là như thế nào với ông Hướng, thế nhưng ông Hướng luôn luôn lắc đầu, nói là lỗi của ông ta.
Tê Hồng nhẹ nhàng giật góc áo của cô bé y tá: "Con bé này, đang nói chuyện với em đấy!"
Cô bé y tá a một tiếng, mới biết mình đang thất thần: "Chị nói cái gì?"
Mạt Mạt nhắc lại một lần, cô bé y tá nói: "Ông Hướng tự mình xem bệnh, biết rõ hướng hồi phục như thế nào, trong khoảng thời gian này hồi phục rất tốt, hôm qua còn ra ngoài tản bội"
Cô bé y tá rất thích cười, tâm trạng của Mạt Mạt cũng tốt hơn mấy phần: "Em có thể thỉnh giáo ông ta, y thuật của ông ta không tệ."
Cô bé y tá sướng đến phát rồ, lộ ra răng mèo: "Quá tốt rồi, em vẫn còn nhỏ tuổi, mới làm y tá, em cũng biết một chút y thuật, thật đấy, ông bà của em đều làm trung y."
Cô bé y tá nói xong lại vội vàng che miệng, hoảng sợ nhìn Mạt Mạt, ở niên đại này Trung Y không được chào đón, Mạt Mạt đưa tay xoa đầu cô bé y tá một cái: "Cái gì chúng tôi cũng không nghe thấy."
Cô bé y tá liếc mắt, nhẹ nhàng thở ra, Tề Hồng thấy thật dễ thương: "Nhìn em không lớn lắm, bao nhiêu tuổi rồi?"
"16 rồi, em tên là Lưu Miểu, Miểu trong ba nước."
Lưu Miểu xem ra cũng là được người lớn bảo vệ rất tốt, là cô gái được nuông chiều mà lớn lên, không giấu được chuyện gì, trong lòng có cái gì thì nói cái đó, nói dễ nghe chính là không có tâm tư gì, không dễ nghe chính là một đứa ngốc, con bé này rất nhanh đã coi Mạt Mạt và Tề Hồng là hai chị gái tri kỷ rồi, cái gì cũng nói ra ngoài.
Tề Hồng nhìn cô bé đang liếc trộm Mạt Mạt: "Sao em cứ nhìn Mạt Mạt vậy?”
"Bởi vì chị Mạt Mạt thật xinh đẹp, sao chị Mạt Mạt lại gả cho sĩ quan mặt lạnh kia chứ, nếu như anh ta bắt nạt chị Mạt Mạt thì phải làm sao?"
Mạt Mạt: "... Anh ấy không bắt nạt người khác."
Tê Hồng cười ha ha: "Con bé này thật đáng yêu, chị Mạt Mạt của em mới là người bắt nạt người khác, em còn nhỏ không hiểu đâu, chờ em có người yêu thì sẽ biết."
Khuôn mặt cô gái hồng hồng: "Ông nội nói, 22 tuổi em mới được có người yêu, nếu như trước 22 tuổi em dân người yêu về, ông nhất định chặt chân người yêu em."
Mạt Mạt nhịn cười không được: "Người yêu tương lai của em thật bất hạnh."
Tê Hồng cười ra nước mắt, con bé này thật thú vị.
Ba người trò chuyện rất nhanh đã tới bệnh viện, người vây quanh phòng bệnh của Hướng Húc Đông đã rất nhiều. Mạt Mạt vừa tới gần đã nghe thấy tiếng khóc rống của Ngô Mẫn, Lưu Miểu cuống lên, tách đám người ra xông vào, thấy Hướng Húc Đông không sao mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cô gái nghiêm túc: "Bác gái, bác ồn ào đến những bệnh nhân khác rồi."
Ngô Mẫn trừng Lưu Miểu, con nhóc đáng chết, vừa giữa trưa đã làm hỏng chuyện của bà ta: "Con nhóc chết tiệt này, đây không phải chuyện mà mày quản được, cút sang một bên."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Lưu Miểu đỏ lên, lần đầu tiên có người nói chuyện như thế với cô ấy, cô ấy tủi thân ghê gớm, Hướng Húc Đông kéo Lưu Miểu sang: "Bà đi đi, chúng ta không thể nào tái hợp."
Ngô Mẫn đỏ mắt, bà ta ở nhà họ Tôn chơi hai năm, học được mười phần chửi rủa và giở trò, nhìn Lưu Miểu, chỉ nói: "Hồ ly tỉnh."
Mạt Mạt đi đến: "Cô ấy không quản được, tôi thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận