Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 95. Mua đồng hồ 1

Chương 95. Mua đồng hồ 1Chương 95. Mua đồng hồ 1
Mua đồng hồ 1
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Liên Kiến Thiết và bà nội Liên liền về phòng nghỉ ngơi. Rốt cuộc thì tuổi tác cũng đã lớn rồi, thân thể và tinh thần không thể so được với mấy người trẻ tuổi nữa.
Cả nhà Mạt Mạt tụ tập trong phòng ngủ của cặp song sinh, Liên Quốc Trung lấy tiền bán nhân sâm ra, đếm đủ một trăm đồng đưa cho con trai cả: "Ngày mốt là đính hôn rồi. Nhà chúng ta phải chuẩn bị lễ vật đính hôn cho đàng hoàng. Con cầm tiền này đi mua một chiếc đồng hồ đi."
Liên Thanh Bách thấy trong tay cha mình vẫn còn lại một xấp tiền, biết bán được không ít tiền, hơn nữa trong nhà hiện tại cũng không thiếu tiền nên anh cũng không khách sáo, cầm lấy cất đi.
Mạt Mạt có chút mất tự nhiên sờ cổ tay mình, nhớ tới chiếc đồng hồ đã bị cô lãng quên.
Điền Tình nhận lấy ba trăm đồng còn lại, khẽ hạ giọng hỏi thầm: "Anh lấy đâu ra mà nhiều tiền như vậy?"
Liên Quốc Trung đem chuyện nhân sâm kể ra, Điền Tình cảm giác ngày hôm nay giống như đang nằm mơ: "Anh, anh véo em một cái xem thử!"
"Em bảo để anh véo em, thế sao em lại véo anh hả?"
Khuôn mặt chữ điền của Liên Quốc Trung đau đến méo cả mặt, hít một hơi khí lạnh, bàn tay không ngừng xoa thịt mềm bên hông, đau quái
Điền Tình buông tay ra: "Xem ra không phải là đang nằm mơ."
Mấy chị em Mạt Mạt cười ha ha, thì ra mẹ còn có lúc hài hước như thế.
Điền Tình cất tiền xong liền nói: "Thịt lợn rừng này đã chia xong rồi, sao anh lại bảo em chia năm phần thế? Không phải nhà anh Chu chỉ là ba phần thôi à?”
"Em quên nhà thông gia à? Còn nhà họ Khâu nữa? Tuần này con gái chúng ta tới thăm nhà họ Khâu đấy."
Điền Tình cười: "Xem trí nhớ của em này, suýt chút nữa em quên mất rồi."
Mạt Mạt hỏi: "Mẹ, vậy trong nhà còn bao nhiêu thịt?"
Điền Tình tính: "Tổng cộng hơn sáu mươi cân, trừ đi hai mươi cân xương ra thì còn khoảng bốn mươi cân thịt. Chúng ta đem tặng người ta hai mươi lăm cân, vậy là còn lại mười lăm cân thịt."
Mạt Mạt xoa đầu em trai út: "Hai mươi cân xương, đủ xương để hầm cả một tháng rồi, có thể bồi bổ thân thể cho em trai."
Điền Tình mặt mày hớn hở: "Đúng thế đấy."
Sáng hôm sau, Điền Tình thức dậy, bà nội Liên đã dậy từ sớm, đang chuẩn bị làm đồ ăn sáng, Điền Tình ngăn lại: "Mẹ, chỗ này cứ để con làm là được rồi, mẹ ve phòng nằm thêm một lúc nữa đi."
Bà nội Liên không chịu ngồi yên: "Người già khó ngủ, mẹ ngủ không được. Con cần làm gì thì cứ bảo mẹ làm đi, nếu không thì cả người thấy không thoải mái."
"Vậy được rồi, mẹ giúp con cắt bắp cải đi, lát nữa ăn kèm với cháo."
Bà nội Liên thấy Điền Tình vo gạo, đau lòng nói: "Chúng ta ăn gì cũng được mà, để gạo lại cho mấy đứa nhỏ ăn đi."
"Mẹ, ở phòng bếp thì cứ nghe con đi mà."
Bà nội Liên há miệng, rốt cuộc không phản bác nữa. Đây là nhà con trai cả, bà không làm chủ được, huống chỉ đây cũng là lòng hiếu thảo của con dâu.
Mạt Mạt nghe được động tĩnh trong phòng bếp, vội vàng chạy vào định làm giúp, cuối cùng lại bị đuổi ra ngoài.
Điền Tình nói: "Con đi gõ cửa gọi cha dậy đi."
Mạt Mạt nghe lời, đi tới gõ cửa: "Cha ơi, anh cả ơi, nhanh dậy đi, chuẩn bị ăn sáng rồi."
Thẳng cho đến khi nghe thấy trong phòng có tiếng ngồi dậy mặc quần áo, cô mới rời đi, cầm chổi quét nhà.
Cả nhà ăn sáng xong, cặp song sinh chuẩn bị đi học, Mạt Mạt vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Liên Quốc Trung nhìn qua, Mạt Mạt xoa trán với vẻ đáng thương. Liên Quốc Trung cũng sẽ không bị lừa, con bé này hôm nay lại không muốn đi học nữa. Điên Tình thúc giục con gái: "Sao con còn ngôi yên đó hả, nhanh chóng đi học đi."
Mạt Mạt xoa đầu: "Mẹ, con đau đầu lắm."
Điền Tình cau mày: "Vừa rồi không phải còn tốt sao, sao đột nhiên lại đau đầu rồi."
Mạt Mạt nháy mắt ra hiệu với cha, Liên Quốc Trung không hé răng, trái lại Liên Kiến Thiết lại lên tiếng. Ông ấy cho rằng cô lăn xuống sườn núi bị đụng vào đầu: "Nếu bị đau đầu thì cứ nghỉ ngơi một ngày đi."
Mạt Mạt kinh ngạc, ông nội thế mà lại nói giúp cho cô nữa. Nhưng mà lần nói giúp này cũng không tồi, quả nhiên sau khi ông nội lên tiếng thì mẹ cô cũng hơi băn khoăn: "Vậy thì con nghỉ một ngày cũng được."
Cặp song sinh cũng không muốn đi học. Đáng tiếc bọn họ ngày hôm qua không bị thương nên không dễ tìm lý do, sau đó liền nghĩ cho dù là bị thương thì phỏng chừng cũng không có đãi ngộ giống như chị gái, vậy nên đành nhận mệnh đi học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận