Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 868. Sửa lại suy nghĩ 2

Chương 868. Sửa lại suy nghĩ 2Chương 868. Sửa lại suy nghĩ 2
Mat Mạt nhớ Trang Triều Dương, Bàng Linh nhớ Khởi Hành, Trang Triều Lộ nhớ chồng.
Trang Triều Lộ biết nhiều hơn một chút: "Hiện tại còn rất yên bình, chưa có hành động lớn nào."
Mạt Mạt đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi: "Chị, em không sao."
Trang Triều Lộ thấy Mạt Mạt thật sự không sao thì yên tâm, mấy ngày nay ở đại viện tất cả mọi người đều lo lắng, đều đang nhớ thương chồng và con trai.
Trong nhà, khiến cho người khác lo lắng nhất chính là Khởi Hành, anh ấy là lính trinh sát, hành động nguy hiểm nhất định sẽ phải tham gia.
Trong lòng Bàng Linh lo lắng, nhưng cô ấy hiểu rõ, chỉ là làm thế nào cũng không dựng nổi được tỉnh thần.
Mạt Mạt không biết nên an ủi như thế nào, Trang Triều Lộ cũng nhớ thương con trai, còn phải miễn cưỡng dựng dậy tinh thần để an Ủi em dâu và con dâu, không còn cách nào khác, hai người kia nhỏ tuổi hơn.
Mạt Mạt cũng không làm phiền chị cả giúp cô trông nhà nữa, hoa của cô đã giao cho Tào Cảnh Dật rồi, đúng giờ đến tưới nước là được.
Mạt Mạt mang theo sự nhớ nhung Trang Triều Dương ngồi lên tàu về nhà. Mat Mat về nhà không mang theo bao nhiêu thứ, xuống xe đã là buổi tối, Thanh Nghĩa tới đón Mạt Mạt, cô hỏi: "Trong nhà đều khoẻ chứ?"
Thanh Nghĩa nói: "Rất khoẻ, chỉ là anh cả không có cách nào trở về."
Mạt Mạt dừng bước một chút, có những chuyện trong số mệnh có, cho dù cô có thay đổi thì vẫn sẽ phát sinh: "Chị dâu về rồi hả?"
Thanh Nghĩa gật đầu: "Vâng, bà ngoại nói, anh cả không về được thì chị dâu đến cũng giống như vậy."
Mạt Mạt: "Em ở nhà đã lâu như vậy rồi, bà ngoại vội vã gọi chúng ta về là có chuyện gì?"
Thanh Nghĩa lắc đầu: "Bà kín miệng lắm, ngoại trừ ông ngoại biết, ai hỏi cũng không nói."
Trong lòng Mạt Mạt quanh quẩn một hồi, có một vài cân nhắc rồi: "Đi thôi, vê sớm còn nghỉ ngơi một chút."
"Chị, chị không ăn cơm à?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Không ăn, mấy người bọn chị không đói."
Thanh Nghĩa há mồm không nói, cậu còn muốn hỏi tình hình của anh rể, bây giờ thì cũng không cần hỏi rồi.
Mạt Mạt về trực tiếp đi nghỉ ngơi, buổi sáng tỉnh dậy đã sang tuổi 30 rồi.
Mat Mạt giúp Triệu Tuệ tỉnh thần không tốt làm bữa sáng: "Chị cứ lo lắng như thế cũng không được, anh cả không sao đâu, chúng ta có thể làm chính là chăm sóc tốt mọi người trong nhà."
Triệu Tuệ: "Ừm, chị đều biết cả."
Năm nay không tính là năm đoàn viên, bầu không khí và vẻ mặt mọi người cũng không có bao nhiêu vui vẻ, bọn nhỏ cũng không chơi đùa ầm ï.
Mùng một Thanh Nhân phải trở về rồi, cậu chỉ có một ngày nghỉ.
Tuổi 30 bận rộn đến rất khuya, Thẩm Phương chỉ để lại một câu nói: "Sáng mai tất cả đều tới."
Mọi người giải tán, nên trở vê nhà thì vê nhà, sáng mùng một đầu năm thì tới.
Mạt Mạt rửa mặt xong, nằm trên giường, giữa cơn buồn ngủ mông lung thì nằm mơ, mơ tới tương lai, mơ tới cô đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh, có người ngồi trước giường bệnh, bờ môi mấp máy không biết đang nói gì, Mat Mat muốn nghe rõ nhưng hao hết sức lực cũng không nghe ra được gì.
Sau đó người đàn ông đứng lên, giao phó với người khác một câu rồi đi ra.
Mạt Mạt đột nhiên tỉnh lại, nhìn lên trần nhà, đó là lúc cô được cứu ở bệnh viện chưa tỉnh lại, đây là ký ức trong ý thức của cô?
Mạt Mạt đột nhiên rất muốn trở về xem con của Đại Mỹ, Vương Vũ đã hai tuổi rồi, chắc là đã có chút diện mạo rồi.
Ngày hôm sau Thanh Nhân tới trước, Mạt Mạt hỏi Lưu Miểu: "Gần đây Triệu Đại Mỹ thế nào?"
Lưu Miểu nói: "Rất tốt, bây giờ là chủ nhiệm khoá."
"Thật vậy hả, vậy chị phải về nhìn xem."
Lưu Miểu đáp: "Năm nay Đại Mỹ về nhà đón năm mới rồi chị, cô ấy không ở nhà."
Mạt Mạt xì một tiếng, kích động mất công rồi, xem ra năm nay là không gặp được rồi.
Thẩm Phương dậy rồi, cả nhà ăn cơm, Thẩm Phương lấy ra một túi hồ sơ: "Được rồi, mấy đứa đều tới rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận