Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 539. Em bé hạnh phúc 1

Chương 539. Em bé hạnh phúc 1Chương 539. Em bé hạnh phúc 1
Hôm sau Miêu Chí đến, cầm trong tay một bao lì xì lớn, bên trong có 500 đồng, Mạt Mạt đùn đẩy không nhận: "Ông ngoại, như này thì quá nhiều, cháu không thể nhận."
Miêu Chí quặm mặt lại: "Người khác thì đều có thể nhận, đến lượt ông thì lại không lấy? Chờ lúc cháu trở về, mang một phần cho anh cả cháu."
Mạt Mạt im lặng, đây là ông ngoại biến tướng để cho tiên anh em bọn họ.
Điền Tình biết cha bà vẫn đang tiết kiệm tiền, còn cho bà không ít ấy chứ, năm mới cho tiền lì xì, nói là bù những tiền lì xì trước kia khiến cho bà không có cách nào từ chối.
Miêu Chí thấy cháu gái nhận tiền, vui vẻ vô cùng.
Mạt Mạt hỏi mẹ: "Mẹ, sao mẹ ho mãi mà không đi chữa?"
Điền Tình nói: "Mẹ muốn chờ đến lúc các con đều ở đây rồi mới đi chữa."
Mạt Mạt nói: "Năm nay nhất định là năm đoàn viên."
Điền Tình nói: "Được."
Mạt Mạt nằm viện ba ngày rồi về nhà, về chỗ ông ngoại ở, ba ngày này, Tôn Nhuy giống như biến mất vậy, cũng không xuất hiện lại nữa.
Tôn Nhuy biết Trang Triều Dương sẽ không tha cho cô ta nên từ bệnh viện chạy vê nhà họ Ngô, phá ngăn tủ, trộm phiếu lương thực và tiền rồi chạy, về phần trốn ở Dương Thành hay chỗ khác thì không có ai biết.
Mạt Mạt cho đứa nhỏ uống sữa hỏi: "Nhà họ Ngô không báo cảnh sát ư?"
Trang Triều Dương trào phúng: "Nhà họ Ngô cũng không sạch sẽ, bọn họ sẽ không báo cảnh sát đâu."
Điền Tình hỏi: "Trước đó sao Tôn Nhuy lại không chạy nhỉ?"
Mạt Mạt nói: "Không có thư giới thiệu, cô ta chẳng đi được chỗ nào, lại sợ nhà họ Ngô báo cảnh sát, cô ta không muốn vào tù, lần này là sợ nhà mình nên chỉ có thể chạy, chỉ là cô ta không nghĩ tới, nhà họ Ngô không dám báo cảnh sát."
Điền Tình nói: "Cô ta chạy cũng tốt, về sau con 0 đại viện, cô ta cũng không vào được, mẹ cũng yên tâm."
Điền Tình lại nói với Trang Triều Dương: "Mạt Mạt cứ ở nơi này ở cữ đi, đứa bé còn quá nhỏ đi qua đi lại thì không chịu được."
Trang Triều Dương nói: "Nghe mẹ đi."
Hạt thông tính khí nóng nảy, chỉ cần đói bụng là sẽ gào lên, không giống khóc, chỉ gào khan, đói bụng một chút cũng không được, một chút oan uổng cũng không được, sau khi ăn no rồi, động vào nó như thế nào cũng xong, nếu như không vừa ý thì sẽ nhìn người rồi gào. Trang Trieu Dương cảm thấy làm cha không dễ, thằng nhóc này có thù với anh, chỉ cần anh bế là chắc chắn tè trên người anh, đây này, lại tè trên người Trang Triều Dương.
Mạt Mạt cười: "Như vậy là nó thích anh."
Trang Triều Dương đặt Tùng Nhân xuống: "Anh thấy là nó đang chọc tức anh thì có."
Mạt Mạt thuần thục thay tã cho Tùng Nhân, thằng nhóc mở mắt to nhìn Mạt Mạt, a a lên hai tiếng, Mạt Mạt cười ôn nhu: "Con ấy à, cứ bắt nạt cha."
"Aal"
Điền Tình vui vẻ: "Giống như là có thể nghe hiểu ấy"
Mạt Mạt nói: "Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, buổi tối giao cho con là được rồi."
Điền Tình không yên tâm: "Con có được không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Được mà, con không có vấn đề øì, hơn nữa còn có Triều Dương ở đây."
Điền Tình đã giúp liên tiếp ba ngày, quả thực có mệt mỏi: "Vậy được, đêm nay giao cho các con, nếu như có chuyện gì thì gọi mẹ.”
"Vâng."
Điền Tình đi rồi, Mạt Mat cho uống sữa, rất nhanh Tùng Nhân đã ngủ thiếp đi.
Mạt Mạt ngồi trên giường, gọi Trang Triều Dương: "Triều Dương, lấy lì xì của chị Trang ra đây." Trang Trieu Dương cam lì xì lên giường, Mạt Mat mê tiên mở lì xì ra, khẽ đếm, thật sự không ít, một chồng đại đoàn viên: "Triều Dương, anh đoán xem là bao nhiêu?”
Trang Triều Dương xếp tã xong: "800 à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Hơn 830 đồng, từ khi bắt đầu mang thai Tùng Nhân, hai ta bởi vì nó mà được ăn ngon, bây giờ còn phát tài nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận