Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 663. Vết bớt 1

Chương 663. Vết bớt 1Chương 663. Vết bớt 1
Trang Triều Dương hiểu rõ chuyện đã xảy ra, ôm lấy Tùng Nhân: "Tùng Nhân đã có thể xử lý chuyện rồi, thật lợi hại."
Tùng Nhân kiêu ngạo ngẩng đầu: "Con đã sớm muốn đánh nó rồi, thật ra là bọn con cố ý để cho nó cướp, nếu không nó không giành được."
Ánh mắt Trang Triều Dương liếc về phía Vân Kiến hỏi: "Chủ ý của người nào?"
Vân Kiến hắng giọng một cái, Tùng Nhân đang vui vẻ, căn bản không để ý tới tín hiệu của cậu, chỉ cậu: "Là cậu Vân Kiến, cậu nói, cho Tùng Nhân đánh nhau, lại còn là đánh thằng nhóc nhà kế bên."
Mạt Mạt cười trộm, Vân Kiến lại bị Tùng Nhân nói hớ, Vân Kiến không còn hy vọng gì nữa rồi, đã nói là không được nói cho ai cơ mà?
Mạt Mạt đã có cảm giác là lạ rồi, hộp bánh bích quy kia vẫn luôn dùng để đựng bánh kẹo, sao lại xếp bánh bích quy rồi, hoá ra là mấy thằng nhóc này đã bàn bạc xong xuôi.
Trang Triều Dương nấu cơm trưa, nấu mì sợi, Mạt Mạt ăn được một nửa, xuýt xoa một tiếng, Trang Triêu Dương lo lắng vội vàng bỏ đũa xuống: "Có phải sắp sinh rồi không?"
Mat Mat đã sinh một lần, lần này bình tĩnh hơn nhiều, gật đầu nói: "Bụng có hơi đau, chắc là sắp rồi." Triệu Tuệ lo lắng vội vàng đứng dậy, xách theo túi đồ đã chuẩn bị xong, Trang Triều Dương đã mặc quần áo lên cho Mạt Mạt, bọn nhỏ cũng phải đi theo, Trang Triều Dương bế Mạt Mạt đi, Triệu Tuệ khoá cửa đi theo sau.
Tùng Nhân chạy chậm bên cạnh cha: "Mẹ ơi, em trai sắp ra rồi ạ?"
Trên trán Mạt Mạt đã lấm tấm mồ hôi, đầu tự vào ngực Trang Triều Dương: "Đúng vậy, Tùng Nhân sắp làm anh trai rồi."
Tùng Nhân đã mong ngóng em trai rất lâu rồi: "Quá tốt rồi, cuối cùng em ấy cũng ra rồi."
Trang Triều Dương đi nhanh, Tùng Nhân không theo kịp, Vân Kiến kéo tay Tùng Nhân: "Đừng đuổi theo, chúng ta đi chậm một chút."
Tùng Nhân chạy mặt đỏ bừng, mặc dù không chạy nữa, nhưng đôi chân nhỏ bé vẫn bước nhanh: "Không được, cháu phải là người nhìn thấy em trai đầu tiên."
Vân Kiến dắt tay Tùng Nhân: "Sẽ không sinh nhanh như vậy đâu."
Tùng Nhân kinh ngạc hỏi: "Sao cậu biết?"
Vân Kiến chỉ Vân Bình: "Lúc cậu Vân Bình của cháu ra đời, cậu ở đó, sinh mất một đêm đó. Cho nên chúng ta không cần phải vội vàng."
Tùng Nhân nghe xong, không vội nữa: "Ai da, mệt chết cháu rồi."
Nhưng sự thực là đợi Tùng Nhân chậm rãi đến bệnh viện, hỏi mẹ ở cho nào, boi roi mẹ sinh rôi, sinh xong rồi.
Tùng Nhân chạy đến phòng bệnh, nhìn mẹ đang ôm em trai, nhìn thấy tay em trai thì ngẩn người.
Tùng Nhân đứng ở cạnh giường, bĩu môi nhìn Vân Kiến, vẻ mặt cậu là tên lừa đảo.
Vân Kiến cũng choáng váng, sao lại nhanh như vậy, bọn họ chỉ đi chậm một chút, hơn nửa tiếng mới đến, nhưng như vậy thì cũng quá nhanh rồi.
Mạt Mạt hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, sờ lấy cổ tay phải của đứa nhỏ, ở cổ tay có một vết bớt màu hồng phấn, đây là cái tay mà Hướng Tịch bị cắt cổ tay.
Trang Triều Dương cũng nhìn thấy, bế đứa nhỏ, đứa nhỏ còn chưa mở to mắt, đứa bé này quá giống Mạt Mạt, ai nhìn thấy cũng bảo là con gái, đáng tiếc là con trai.
Trong lòng Trang Triêu Dương mềm dịu, Hướng Tịch có duyên phận với bọn họ: "Trang Liên Tịch."
Mạt Mạt có hơi đỏ mắt: "Được, Trang Liên Tịch."
Đứa nhỏ trong lòng lúc này mở mắt, đứa bé vừa ra đời không nhìn thấy øì cả, thằng bé không khóc không nháo, hai mắt nhấp nháy giống như Mạt Mạt, hình như cảm giác được Mạt Mạt ở nơi nào, đầu quay về phía Mạt Mạt đang ngồi thì cử động một chút, Mạt Mạt đón lấy đứa nhỏ.
Thằng bé cảm nhận được mẹ, chui vào trong lòng Mạt Mạt. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận