Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1769. -

Chương 1769. -Chương 1769. -
Ông Mạnh thở dài: "Tổng giám đốc Liên, thứ nhất, là bởi vì việc xấu trong nhà, tôi cũng không sợ việc xấu trong nhà, tôi có vợ con, từ khi tôi trở về, luôn nhòm ngó cái viện này của tôi, nhòm ngó đồ cổ mà mấy năm này tôi tích trữ, tôi trở ve cũng đi ra ngoài làm việc, con người động lòng vì lợi ích, thật sự là chuyện øì cũng có thể làm ra, tôi chưa từng yên ổn mà làm việc."
Mạt Mạt định nói chen vào, nhưng lại chờ ông Mạnh nói tiếp, ông Mạnh: "Thứ hai, là nguyên nhân của cá nhân tôi, con người của tôi nóng tính, dễ đắc tội với người khác, thời gian lâu dài, những ông bà chủ bình thường chịu không nổi."
Ông Mạnh chỉ hời hợt mấy câu, nhưng Mạt Mạt nghe ra lòng chua xót và bất đắc dĩ, ông Mạnh sợ liên lụy, cho nên vô tình, đây là trong lòng ông Mạnh chua xót, trong tay ông Mạnh có tài sản, con gái trải qua cuộc sống khổ cực, muốn trở về dựa vào cha, lại biến thành bất chấp liều lĩnh, đây là sự bất đắc dĩ của ông Mạnh.
Bốn phương tám hướng, nhiều quý nhân, có thể mở được tiệm đồ cổ, mời ông Mạnh đến, đều có bối cảnh, nhưng dù có bối cảnh thì như thế nào, có thể cảnh cáo một lần, còn có thể cảnh cáo cả một đời hay sao, hơn nữa tính khí ông Mạnh không tốt, rất đắc tội với người khác, mua bán coi trọng hòa khí mới sinh tài vận, có bản lãnh đi nữa thì lại thế nào, người có bản lĩnh nhiều, cuối cùng chỉ có thể bị sa thải.
Mạt Mạt hiểu rõ, căn nguyên ở chỗ tiền và tính khí.
Mạt Mạt đặt chén trà xuống: "Ông Mạnh, trước tiên chúng ta không nói đến vấn đề đầu tiên, chúng ta nói vấn đề thứ hai trước, tôi làm chính là bán đấu giá, người ta đến chỗ của tôi gửi bán, tôi làm giám định, thật thì giữ lại, giả thì đưa đi, không tồn tại chuyện gì đắc tội với người khác, điểm ấy ông có thể yên tâm."
Mắt ông Mạnh sáng rực lên, phải rồi, nhưng sau đó hai mắt lại ảm đạm, cho dù như thế thì như thế nào, còn không phải có con gái đến làm ầm ï hay sao.
Mạt Mạt cũng nghĩ đến, bất chấp liều lĩnh thật sự là chuyện buồn nôn gì cũng có thể làm ra, Mat Mạt híp mắt: "Về phần vấn đề đầu tiên, thì phải xem thái độ của ông Mạnh."
Ông Mạnh ngẩng đầu: "Thái độ gì?"
Mạt Mạt: "Thưa ông, ông thật sự bỏ được con cháu sao?"
Khoé miệng ông Mạnh mang theo nụ cười khổ sở: "Người bình thường cũng sẽ không từ bỏ con cháu, nhưng tôi thật sự nguội lạnh rồi, trước đây thì không nói nữa, tôi cũng có thể lý giải, nhưng sau khi trở về thì sao, làm gì có chỗ cho người cha này, dù là trong lòng có người cha như tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện cho căn viện tử này, thật sự là một chút cũng không có."
Ông Mạnh nghĩ đến khuôn mặt của con gái, đây đâu phải là con gái, căn bản chính là kẻ thù, muốn uống máu của ông ấy gặm xương cốt của ông ấy cũng không đủ.
Mạt Mạt cũng không biết an ủi ông Mạnh thế nào, con cái có hàng ngàn vạn, kiểu nào cũng có, cũng may phần lớn đều là hiếu thuận, những kẻ dối trá thật sự không có nhiều.
Mạt Mạt: "Nếu đã như vậy, ông theo tôi đi, thật sự đúng là có thể làm được, đi lặng lễ, không nói cho ai, trước cứ bình thường hai năm, ở phía Nam, muốn tìm được ông cũng khó."
Mạt Mạt ngược lại là muốn giải quyết duy nhất một lần, đáng tiếc không được, thói đời vẫn là theo lẽ công bằng tuân theo luật pháp mới được, nhà bọn họ cũng không thể làm ra chuyện ngăn cản.
Ông Mạnh nhíu chặt lông mày: "Đi thì có thể, nhưng sớm muộn cũng sẽ bị tìm tới, chuyện làm trốn tránh này cũng không phải cách!"
Mạt Mạt cười: "Ông cứ nghe tôi nói trước đã, tôi nói trước tiên cứ bình thường hai năm, đi hai năm, con gái ông không tìm thấy ông, chí ít sẽ không nhìn chằm chằm vào ông nữa, cũng khiến cho bọn họ tỉnh táo một chút, con người ấy à, càng không chiếm được, thì sẽ càng nghĩ thông suốt thì cũng đã chui vào ngõ cụt rồi."
Tâm tư ông Mạnh thả lỏng: "Nói tiếp đi."
"Chờ hai năm sau, ông trở lại, kiêu ngạo trở về, ông nói là con gái, nói rõ ông có mấy người con gái, bọn họ đều bình tĩnh rồi, ông chỉ cần phân chia là được rôi, rất đơn giản, ly gián, chia may người con gái thành hai nhóm, ai có thể áp chế được, để ông có cuộc sống yên tĩnh, ông cứ để lại tài sản cho người đó, có thể cho tiền nhỏ giọt cho thích hợp, cho lợi lộc, càng có động lực phải không, về phần của cải thật sự, tự ông phân chia là được."
Ông Mạnh hiểu rõ thông suốt, tâm sự đã tích tụ vậy mà cứ đơn giản như thế: "Được, được, cứ làm như thế đi."
Trong lòng ông Mạnh đã nghĩ đến mấy người con gái, mặc dù tức khuôn mặt đáng ghét của con cái, nhưng suy cho cùng cũng là con của mình, ông cụ nghĩ đến mấy đứa bé người nào chí ít coi như có một chút lương tâm.
Mạt Mạt cũng vui vẻ, ông Mạnh đến chỗ của cô, ở ngay dưới mí mắt cô, cô có thể khống chế, tốt biết bao nhiêu, giải quyết phiền toái lớn cho con trai.
"Vậy ông Mạnh, cứ quyết định như vậy đi, ông xem mấy ngày nay dọn dẹp một chút rồi đi cùng tôi, hay là ở chờ đi sau?"
Ông Mạnh: "Không có gì mà chờ cả, tôi cũng muốn sống cuộc sống yên tĩnh, lúc nào tổng giám đốc Liên đi thì đi, tôi dọn dẹp trong nhà một chút rồi đi"
Mạt Mạt nhìn đồ cổ trong nhà, cô nhắc nhở: "Ít nhất hai năm ông không thể trở về được đâu, cũng đừng để đến lúc trở về, đồ trong nhà đều bị trộm mất."
Ông Mạnh: "Ừm, như này, cho tôi hai ngày, tôi có thể xử lý”
Mạt Mạt tính toán thời gian: "Nếu như là hai ngày, tôi có thể đợi ông, chúng ta cùng đi."
Ông Mạnh cười: "Được, được."
Mạt Mạt tiếp tục nói: "Còn nữa, lúc ra đi, tốt nhất là nói cho con gái ông một tiếng, gọi điện thoại, sau đó đến cục công an lộ mặt, đừng để đến lúc đó ông lại thành người mất tích."
Ông Mạnh đã nhớ kỹ: "Vẫn là tổng giám đốc Liên thận trọng."
"Vậy được rồi, ông Mạnh chúng tôi đi về trước."
"Được, tôi tiễn hai người."
"Không cần, không cần, ông dừng bước được rồi."
Mạt Mạt lên xe, mới phát giác được An An, học được việc rồi.
An An nghiêng đầu: "Mẹ, sao con có cảm giác, không có mẹ thì không xử lý được việc ấy!"
Mạt Mạt: "Con không phải rót mật cho mẹ, sau này con phải cẩn thận cho mẹ, nếu như con thật sự có chuyện øì, vậy thì chính là đòi mạng của cha mẹ đó."
An An vội vàng cam đoan: "Mẹ, sau này con nhất định cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để cha mẹ lo lắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận