Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 151. Đóng cửa, thả Hướng Triều Dương! 1

Chương 151. Đóng cửa, thả Hướng Triều Dương! 1Chương 151. Đóng cửa, thả Hướng Triều Dương! 1
Đóng cửa, thả Hướng Triều Dương! 1
Lúc Mạt Mạt mang theo hai đứa nhỏ quay lại, Hướng Triều Dương đã trở về. Đồ mua được đều đặt ở phòng khách, tổng cộng cũng không có mấy loại. Chỉ có mấy loại gia vị, một nắm miến nhỏ, mấy cân khoai tây, cái duy nhất gây chú ý chính là một rổ trứng gà, đoán chừng phải hơn ba mươi quả.
Hướng Triều Dương nhận lấy túi xách trong tay Mạt Mạt, đưa cho chị gái mình, Hướng Triều Lộ không chịu nhận: "Em mau cầm về đi, nếu chị biết em về nhà lấy đồ như vậy thì chị sẽ không cho em về đâu."
Mạt Mạt lắc đầu: "Chị Hướng, chị cứ nhận di nếu thật sự nói thì người ngại ngùng phải là em mới đúng."
Hướng Triều Lộ biết chuyện em trai mình săn thú rừng mang về, cười nói: "Nếu đã nói như vậy thì chị đành nhận lấy vậy."
Tô Khởi Hàng ngửi thấy mùi thịt, nhận lấy liên trực tiếp mở túi xách ra: "Thật sự là thịt này, đã mấy ngày cháu không được ăn thịt rồi, mợ út thật tốt."
Hướng Triều Lộ vừa nhìn, không chỉ có thịt mà còn có dầu nữa. Một chai này phải hơn một cân, cô ấy cầm lên muốn trả lại cho Mạt Mạt: "Dâu là định lượng, em đem tất cả đồ trong nhà tới đây rồi thì nhà em lẫy gì mà ăn đây? Mau mang về đi."
Mạt Mạt đẩy trở lại: "Trong nhà vẫn còn mà, mấy ngày trước cha nuôi em vừa mới tặng, trong nhà còn đủ ăn."
Hướng Triều Lộ kinh ngạc, lúc này mà lại có thể lấy được dầu, còn có thể có thịt, người em dâu này thật sự không đơn giản. Nghĩ tới đây, cô ấy lại trừng mắt nhìn em trai mình một cái, thằng nhóc này từ khi trở về vẫn luôn miệng kể Mạt Mạt tốt thế này tốt thế kia, nhưng lại không hề đề cập một chút nào đến hoàn cảnh gia đình của cô hết. Đợi đến tối nhất định cô ấy phải hỏi em trai mình thật kỹ về hoàn cảnh gia đình của Mạt Mạt mới được!
Mạt Mat đứng dậy cáo từ: "Chị Hướng, vậy thì em về trước đây."
Hướng Triều Lộ ngăn cản: "Em về làm gì? Ở lại đây ăn trưa đã."
"Không được đâu ạ, trong nhà còn có em trai út đang chờ em về nhà nấu cơm nữa."
Hướng Triều Lộ nhìn thoáng qua ngôi nhà vẫn còn khá lộn xôn, cười nói: "Được rồi, vậy đợi chị dọn dẹp xong hết rồi thì sẽ mời mọi người đến làm khách nhé."
Mat Mạt cười: "Dạ."
Hướng Triều Dương đưa Mat Mat ra ngoài, Mạt Mạt thấy Hướng Triều Dương vẫn còn đi theo cô: "Không cần anh đưa em về đâu, để em về một mình cũng được mà." "Anh muốn được ao cùng với em lâu hơn một chút nữa, để anh đưa em đến cửa nhà rồi sẽ quay lại."
Mat Mạt: "...
Ánh mắt Hướng Triều Dương thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bàn tay Mạt Mạt, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang treo trên cao, nếu bây giờ là buổi tối thì tốt biết bao.
Mạt Mạt im lặng nhìn Hướng Triều Dương đang bước chậm rì rì, cô đoán chừng đoạn đường chỉ mất có mười mấy phút đi đường, với tốc độ này thì phỏng chừng phải nửa tiếng mới tới nơi.
Hai người đi vào ngõ nhỏ, Mạt Mạt cau mày, Hướng Triều Dương cũng nhìn thấy xe bò: "Nhà em có khách tới."
"Mấy người chú út của em đến." Mạt Mạt nói với giọng khẳng định.
"Em chưa thấy người mà, làm sao biết là bọn họ?"
Mạt Mạt nói: "Anh đã quên em viết thư nói với anh về chuyện ngôi nhà rồi à, nhất định bọn họ không từ bỏ ý định lấy chìa khóa từ chỗ em đâu."
Hướng Triều Dương lạnh mặt: "Để anh đi giải quyết."
"Đương nhiên anh phải đi giải quyết rồi, đây là chuyện do nhà anh gây ra mà."
Hai người vừa bước vào trong sân, Thanh Xuyên vẫn đang chờ sẵn ở đó: "Chị, cả nhà chú út đến rồi."
"Chị biết rồi." Mat Mat và Hướng Triều Dương bước vào nhà, cặp song sinh đang nhìn chằm chằm Liên Ái Quốc và Mẫn Hoa, Liên Thu Hoa thì trái lại, ngồi rất thành thật.
Liên Ái Quốc nhìn thấy Mạt Mạt, nổi giận đùng đùng chỉ vào cặp song sinh: "Chúng ta chính là họ hàng thân thích đấy, thế mà hai thằng nhóc thúi này đề phòng chúng ta giống như là phòng cướp vậy, hoàn toàn không để người lớn như chúng ta vào trong mắt”
Thanh Nghĩa bĩu môi: "Chú út, tốt xấu gì thì chú cũng là người lớn, chú đã không làm gương tốt thì trách bọn cháu làm sao được chứ?"
Thanh Nhân tiếp lời: "Đúng vậy đấy, chú út, chị cháu đã về đây rồi. Giờ thì chú nói xem, cả nhà chú vừa rồi muốn vào phòng chị gái cháu để làm cái gì?"
Liên Ái Quốc không nhịn được liền nhíu mày: "Chúng ta tìm chị cháu có việc."
Thanh Xuyên kéo tay Mạt Mạt cáo trạng: "Chị, em nói với chú út là chị không ở nhà, nhưng cả nhà chú sống chết không chịu tin, nhất định phải đi vào."
Trong lòng Mạt Mạt hiểu rõ, bọn họ tới đây là để tìm chìa khóa: "Chú út, trước tiên chúng ta không nói đến chuyện chìa khóa, có phải chú nên hỏi chủ nhân của căn nhà kia xem thử người ta có biết nhà của mình sắp phải đổi chủ không? Hôm nay cũng đúng lúc, chủ nhân của căn nhà cũng đang ở đây. Chú hỏi anh ấy xem đến cùng chuyện ngôi nhà là như thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận