Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 173. Trang Triều Dương thư của anh! 1

Chương 173. Trang Triều Dương thư của anh! 1Chương 173. Trang Triều Dương thư của anh! 1
Trang Triều Dương thư của anh! 1
Sáng sớm hôm sau, khi Mạt Mạt thức dậy thì Liên Quốc Trung đang loay hoay với cái đài cát sét, đang không ngừng điều chỉnh tần số. Cặp song sinh thèm nhỏ dãi nhưng cha vẫn đang ôm lấy, hai đứa chỉ có thể đứng trợn mắt nhìn.
Điền Tình thì đem những loại đồ ăn mà Mạt Mạt mang về đi phân loại rồi cất kỹ, dặn dò ba đứa con trai: "Tuyệt đối mấy đứa phải khiêm tốn, không đứa nào được nói trong nhà có thêm số lương thực và đồ ăn này, nghe thấy chưa?"
Ba anh em vội vàng cam đoan: "Bọn con tuyệt đối sẽ không nói ra dau mà."
Điền Tình lại gõ trán Mạt Mạt: "Con nhóc to gan."
Mat Mạt thè lưỡi, làm nũng nói: "Mẹ."
"Đừng có làm nũng với mẹ, hôm nay con có thời gian thì chọn cho anh cả con một ít, chờ đến ngày nào con được nghỉ thì đi bưu điện gửi cho anh con."
"Được, con cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Điền Tình quay đầu nhìn về phía Liên Quốc Trung: "Hải sản này có cần phải đưa qua cho anh Chu không?"
Liên Quốc Trung đang chỉnh kênh đài liền dừng tay lại một chút: "Không cần đâu, cứ lấy ra một ít chờ đến sinh nhật ông nội thì mang vê, còn lại thì cứ cất lại nhà mình ăn thôi."
Điền Tình kinh ngạc: "Hôm nay anh bị làm sao vậy? Trước kia không phải cứ có cái gì cũng chia cho bọn họ à?"
Liên Quốc Trung thả radio xuống, nghiêm mặt nói: "Cũng vừa lúc hôm nay mọi người trong nhà đều ở đây, để anh nói chuyện này luôn, sau này nếu không cần thiết thì ba người bọn anh sẽ không liên hệ quá thường xuyên nữa, hết thảy cứ âm thầm liên lạc thôi."
Điền Tình lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì à?"
Liên Quốc Trung tiếp tục loay hoay với cái đài cát sét: "Em đừng quan tâm nhiều nữa, cứ làm theo lời anh nói đi."
"Dù sao thì trong nhà cũng có anh chống đỡ rồi, em mặc kệ đấy, em cứ lo cho mấy đứa con cho tốt là được rồi."
Mạt Mạt quan sát hết mọi biến hoá trên nét mặt của cha mình, trong lòng cô có dự cảm không tốt, xảy ra chuyện rồi.
Vợ chồng Liên Quốc Trung đi làm, hôm nay là thứ năm, là phải đi học. Mạt Mạt thật sự không muốn đi học nhưng lại không thể không đi.
Trên đường đi học, Thanh Nghĩa nói: "Chị ơi, trong khoảng thời gian chị xin nghỉ, ở trường xảy ra rất nhiều chuyện, rất lộn xộn!"
Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời âm u, tâm tình vô cungnang ne, thời gian lúc này đã tiến vào nửa cuối tháng năm, tính toán thì cũng đã sắp bắt đầu rồi: "Ừ."
Thanh Nghĩa trợn tròn mắt: "Chị, chị cũng bình tĩnh quá đi, không hề tò mò một chút gì sao?"
Thanh Nhân vỗ đầu Thanh Nghĩa: "Chị chúng ta thông minh lắm, trước kia không phải chị đã nhắc nhở hai đứa chúng ta đừng có phát sinh xung đột với mấy người cấp tiến đó sao? Có lẽ chị đã đoán được cục diện như bây giờ rồi."
Thanh Nghĩa nghĩ lại thấy cũng đúng: "Chị, chị giỏi quá đi."
Mạt Mạt mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo một chút vị đắng. Đâu phải là cô giỏi giang gì đâu, chẳng qua là cô đã trải qua hai kiếp nên biết trước mà thôi, cô dặn dò cặp song sinh: "Mấy bữa nay lúc ở trường hai đứa phải thành thành thật thật cho chị, nếu không đừng trách chị không khách khí với hai đứa."
Tính tình cặp song sinh không sợ trời không sợ đất, nhưng vào lúc này lại hết sức căng thẳng, chị gái nghiêm túc như vậy, xem ra thật sự sẽ phát sinh chuyện lớn: "Bọn em biết rồi."
Đến cổng trường, ba chị em liền tách ra, Mạt Mạt đi vào lớp, bầu không khí trong lớp rất quỷ dị, đã chia làm ba phe rồi.
Một phe ngồi tập trung nhau lại, đọc mấy bài viết cổ động, bộ dáng nhiệt huyết không kể đầu rơi máu chảy, Mạt Mạt nhìn mà trong lòng càng thêm nặng nê.
Một phe là tai không nghe mắt không thấy những chuyện xảy ra bên ngoài, một lòng chỉ muốn thi đại học, thuộc phe trung lập, đều đang tập trung tranh giành từng giây từng phút ngồi yên trên ghế.
Phe cuối cùng hoặc là con cháu nhà giàu hoặc là gia đình cũng có chút bối cảnh, tập trung lại cùng một chỗ, trên khuôn mặt ngây ngô có chút hoang mang lo sợ vượt quá tuổi tác.
Tiền Y Y nhìn thấy Mat Mat cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa tỉnh thần của mình, ngồi xuống bên cạnh Mạt Mạt, ngón tay nắm chặt cánh tay Mạt Mạt: "Mạt Mạt, sao bây giờ cậu mới trở về, tôi sợ lắm."
Mạt Mạt cảm giác được đầu ngón tay Tiền Y Y đang run ray liền vỗ vỗ an ủi rồi nhỏ giọng nói khẽ bên tai Tiền Y Y nói: "Không có việc gì đâu, chỉ cần cậu đừng xen vào, cứ khiêm tốn, trong khoảng thời gian này cứ nghiêm túc học tập là được."
Tiền Y Y rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nặng nề gật đầu: "Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận