Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 460.Anh hung 2

Chuong 460.Anh hung 2Chuong 460.Anh hung 2
Anh hung 2
Mat Mat để Lưu Miểu vào nhà: "Cái này đắt quá, chị không thể nhận, em mang về ăn từ từ đi."
Lưu Miểu đặt chúng lên bàn trà: "Em không lấy về đâu, bà nội em gửi cho em rất nhiều!"
Mạt Mạt nhìn hình dạng của gói giấy kraft, có ba cái, nặng hơn cân rưỡi. Thời đại này không phải ai cũng có được lạp xưởng đỏ, gần đây Lưu Miểu có rất nhiều gói, tất cả đều để dành ăn: "Có phải bà em gửi cho em tất cả những món ăn ngon ở nhà không?"
Lưu Miểu lắc đầu: "Không phải, cha mẹ em là liệt sĩ. Ừm, là liệt sĩ đặc biệt, hàng tháng không chỉ có tiền lương mà còn có các loại phiếu trợ cấp, tuy rằng ông nội em đã về hưu nhưng cũng có không ít các loại phiếu. Chị Mạt Mạt đừng lo, ở nhà em vẫn còn có."
Hoá ra là như vậy, thảo nào bệnh viện rất chiếu cố Lưu Miểu, con liệt sĩ, thời đại này chỉ có một loại liệt sĩ đặc biệt, giống như cục an ninh quốc gia ở tương lai, cha mẹ của Lưu Miểu đều là anh hùng!
Mặc dù Lưu Miểu bộp chộp, nhưng cô ấy vẫn nhớ mình không thể nhắc tới cha mẹ, nói một câu rồi không nói nữa, đứng lên: "Chị Mạt Mạt, em đến nhà chị Tề Hồng đây ạ."
Mạt Mạt ngăn cô ấy lại: "Chờ một chút."
Mạt Mạt đi đến tủ lấy ra một cân bánh ngọt, sau đó đi vào phòng bếp múc bổn quả trứng vịt muối và hai quả trứng luộc lúc trưa đưa cho Lưu Miểu.
Khuôn mặt tròn trịa của Lưu Miễu đỏ bừng: "Em tới tặng đồ, sao lại giống như tới xin đồ thế này?"
"Em không nhận thì lấy lạp xưởng về đi."
"Hả, vậy thì em nhận."
"Thế mới phải."
Sau khi Lưu Miểu rời đi, Mạt Mạt mở giấy kraft, bẻ một miếng nhỏ, nếm thử, mắt cô sáng lên, nó hoàn toàn được làm thủ công, ngon hơn những thứ trong không gian của cô nhiều.
Mạt Mạt đóng gói lạp xưởng, lấy ra cái vừa bẻ để ăn tối, giữ lại hai cái còn lại.
Lưu Miểu xách đồ Mạt Mạt và Tề Hồng cho trở về ký túc xá, y tá trong ký túc xá mỉm cười: "Cô đi tặng đồ hay đi mua đồ thế?"
Lưu Miểu đỏ mặt, cô ấy cũng không muốn, nhưng chị Mạt Mạt và chị Tê Hồng cứ cho.
Lưu Miểu cất phần lớn đồ ăn vào trong tủ, lấy ra một túi bánh ngọt và một quả trứng, đi tới chỗ Hướng Húc Đông.
Hướng Húc Đông đang ngủ nghe thấy tiếng bước chân lặng lẽ bèn mở mắt ra: "Cháu gái à, không phải bác đã nói cháu không cần mang đồ ăn cho bác nữa sao."
Lưu Miểu chớp mắt: "Bác không ăn là cháu vứt đấy, đáng tiếc đây là bánh và trứng của nhà chị Mạt Mạt" Hướng Húc Đông bất lực nhìn Lưu Miểu, chớ nhìn con bé này trông ngây thơ chứ ranh ma lắm. Nếu bạn không cần thì con bé này sẽ thật sự vứt đi: "Cháu ấy à, chỉ biết trừng trị bác."
"Hi hi, bác Hướng, bây giờ bác là nửa người thây của cháu, cháu hiếu thuận với bác là điều nên làm."
Hướng Húc Đông cảm thấy lòng đau nhói, nếu năm đó ông không bước lầm lỡ thì bây giờ ông cũng đang được hưởng lòng hiếu thuận của con cái.
Buổi tối khi Trang Triều Dương trở về, Mạt Mạt đã cắt lạp xưởng xong, nấu cháo và rau hấp. Trang Triều Dương ăn mỗi rau hấp, nếu Mat Mat không gắp lạp xưởng cho anh, Trang Triều Dương sẽ không động vào một miếng nào.
Trang Triều Dương ăn hai miếng rau, Mạt Mạt lại ngăn anh lại: "Em ăn đi, anh nếm thử là được rồi."
Mạt Mạt ồ một tiếng, tiếp tục húp cháo, nhưng không ăn lạp xưởng nữa, Trang Triều Dương lắc đầu bất lực: "Em đúng là có cách để trị anh."
Mạt Mạt không nói gì chỉ nhìn Trang Triều Dương, dù sao ý tứ cũng rất rõ ràng, anh ăn thì em ăn, anh không ăn thì em không ăn.
Trang Triều Dương gắp cho Mạt Mạt một miếng, một miếng cho mình: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, thế này được chưa?”
Mạt Mạt vui vẻ gật đầu: "Được rồi."
Cuối cùng hai người chia nhau ăn hết một đĩa lạp xưởng, buổi tối Trang Triều Dương sờ bụng Mạt Mạt: "Sắp ba tháng rôi." Mạt Mạt: "...
Bạn cần đăng nhập để bình luận