Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 470. Ra tay 2

Chương 470. Ra tay 2Chương 470. Ra tay 2
Thanh Nhân ăn ngon, Chu Thông lại nuốt nước bọt, bánh trứng gà, còn có trứng gà, đây chính là rất khó mới có được, cậu ta ép mình rời mắt đi chỗ khác, Thanh Nhân cầm một quả trứng gà đưa cho Chu Thông: "Ăn đi!"
Chu Thông dứt khoát lắc đầu: "Sao tôi có thể ăn đồ của cậu, tôi đi ra ngoài trước!"
Chu Thông nói xong chạy ra ngoài, vuốt vuốt bụng, thiếu chất béo!
Liên Thanh Bách đến ngày hôm sau mới biết em trai bị thương, nhìn thấy tinh thần của Thanh Nhân không tệ, cũng yên tâm.
Lúc Mạt Mạt đưa cơm trưa cho Thanh Nhân, anh cả đã về quân đồn, Mạt Mạt ngồi bên cạnh giường: "Em ăn chậm một chút, không ai giành ăn với em."
Thanh Nhân ăn no rồi lau miệng, nằm trên giường: "Chị, không cần chị đưa cơm cho em, bên ngoài đều là tuyết."
"Chị không đưa cơm cho em, còn không phải là em đói chết à."
Thanh Nhân gãi đầu: "Chu Thông phải chăm sóc em, nhưng có nhiệm vụ phải dọn tuyết, nên em để cho cậu ta về rồi."
Mạt Mạt thu dọn hộp cơm: "Chị cũng chỉ đưa cơm trưa cho em, buổi tối anh rể em mang đến cho, buổi trưa chị làm mì, buổi tối nướng bánh nhân thịt." Thanh Nhân vừa nghe thấy thịt, liem môi một cái: "Hi hì."
Mạt Mạt tức giận gõ lên đầu Thanh Nhân, cậu hỏi: "Chị, cô gái hôm qua kia là ai vậy?"
Mạt Mạt ngừng tay lại: "Em hỏi thăm con gái nhà người ta làm cái gì?"
"Cha nói, nhìn thấy thích thì phải ra tay, nếu như ra tay chậm, sẽ thành vợ người ta mất."
Mạt Mạt không tin: "Cha còn nói những lời này?”
Thanh Nhân nói: "Đương nhiên là nói rồi, còn lấy mẹ làm ví dụ nữa, nói năm đó ở trong thôn có mấy người thích mẹ, may mà ông ra tay sớm ấy."
Bây giờ Mạt Mạt mới tin: "Lưu Miểu."
Thanh Nhân không từ bỏ: "Chị, chị cũng quá không thành tâm rồi, đây chính là em dâu tương lai của chị đó, sao chị lại chỉ nói cho em mỗi tên thôi? Chị có còn là chị ruột của em không, sao lại không đứng về phía em?"
Mạt Mạt xếp gọn hộp cơm: "Chị đứng về phía em cũng vô dụng, Lưu Miểu sẽ không có người yêu, chí ít trước hai mươi tuổi sẽ không có."
Thanh Nhân cuống quýt: "Vì sao chứ?"
"Vì ông nội của cô ấy định như vậy."
Thanh Nhân: "Hiện tại em có thể hiểu rõ được tâm trạng năm đó của anh rể rồi."
Mạt Mạt xách túi: "Em nằm đi, chị về trước."
"Chị, chị còn chưa nói cho em biết thông tin của Lưu Mieu nữa."
Mạt Mạt: "Còn lâu chị mới giúp em, vợ của mình, tự mà theo đuổi."
Mạt Mạt vừa tới dưới lầu, Tê Hồng ở sau lưng lớn tiếng gọi: "Mạt Mạt."
Mạt Mạt dừng lại đợi Tề Hồng: "Cô chậm một chút, đừng chạy nhanh như vậy."
Te Hồng đi tới, nhìn thấy túi trong tay Mat Mạt: "Cô đi đưa cơm cho Thanh Nhân à, hôm nay tôi mới biết, cậu ấy không sao chứ?"
"Không sao, bồi dưỡng một chút là khoẻ, chúng ta về rồi nói."
"Được."
Mạt Mạt về đến nhà, xách túi vải đến nhà bếp bỏ hộp cơm ra, Tề Hồng nói chuyện với Mạt Mạt: "Thanh Nhân thật là dũng cảm."
"Ừm, buổi sáng cô ở nhà làm gì vậy?"
Te Hồng: "Tôi ở nhà làm chăn cho đứa nhỏ."
"Đã làm xong rồi?"
"Chưa xong, còn một cái đệm giường nữa chưa làm xong, phải rồi, tôi nói cho cô biết một tin, Ngô Giai Giai mang thai rồi."
Mạt Mạt đặt hộp cơm xuống: "Cô ở nhà mà cũng nhạy tin như vậy?”
"Hi hi chị dâu Vương giúp tôi làm chăn men, tôi nghe chị ấy nói, tôi còn nghe nói, Ngô Giai Giai muốn giới thiệu đối tượng cho Cảnh Tinh Tinh." Mat Mạt vén chậu mì lên nhìn thoáng qua, trả lời: "Ngô Giai Giai nhất định sẽ không giới thiệu cho Cảnh Tinh Tỉnh người trong sạch đâu."
"Đó là điều đương nhiên, Cảnh Lượng rất hi vọng Ngô Giai Giai sinh được con trai, bây giờ thì Cảnh Tỉnh Tinh thảm rồi."
Có tiếng đập cửa thùng thùng, Lưu Miểu tới, thở to hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, giống như bị sợ hãi: "Chị Mat Mat em trai chị nói thích em."
Mat Mạt: "...”
Thằng nhóc Thanh Nhân này cũng quá nôn nóng rồi, xem Lưu Miểu bị doa kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận