Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 257. Có khi nào bị diệt khẩu không 1

Chương 257. Có khi nào bị diệt khẩu không 1Chương 257. Có khi nào bị diệt khẩu không 1
Có khi nào bị diệt khẩu không 1
Mạt Mạt đặt sổ sách xuống, không có ý định xuống lầu.
Vương Lâm: "Em thật sự không có ý định xuống xem một chút sao?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Em không đi đâu, cô ta có thể tới tìm em là vì chuyện gì nữa chứ? Đơn giản chỉ là hy vọng em buông tha cho cô ta. Nhưng mà khi cô ta tới gây chuyện, cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện buông ta cho em, nếu như thật sự để cho cô ta đổi trắng thay đen thành công thì sau này em phải sống thế nào?"
Vương Lâm nghĩ nghĩ: "Em nói cũng đúng, cô ta bị gì cũng là đáng đời, chúng ta đừng để ý đến cô ta nữa."
Mạt Mạt dạ một tiếng rồi tiếp tục hạch toán sổ sách, quay đầu liền quên mất Ngô Giai Giai.
Đợi đến giờ tan tầm, Ngô Giai Giai cũng không còn ở đó nữa, Mạt Mạt đến cửa hàng thực phẩm phụ đi dạo một vòng. Hôm nay cô gặp may, có bán cả táo nữa, tuy rằng là táo xanh, nhưng ở phương Bắc có hoa quả để ăn là đã tốt lắm rồi.
Cửa hàng thực phẩm phụ bán hàng giới hạn số lượng, mỗi người được mua ba cân táo. Mạt Mạt muốn mua ba cân, ba cân táo chỉ được mấy quả. Mạt Mat xách trong tay đếm thử, tổng cộng được tám quả táo.
Mạt Mạt về nhà, kinh ngạc phát hiện Ngô Giai Giai lại tìm được nhà cô. Hiện tại Ngô Giai Giai nhìn xuống sắc rất nhiều, đầu bù tóc rối, mắt thâm quầng, toàn thân tiều tuy, nhìn người như già thêm mấy tuổi.
Mạt Mạt không để ý tới cô ta, mím môi mở cửa.
Ngô Giai Giai vội vàng chặn đường Mạt Mạt lại: "Tôi biết cô hận tôi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cô mà, xin cô buông tha cho tôi được không. Tôi không thể bị đuổi khỏi bộ đội được, tôi sắp thành diễn viên chính rồi, tôi không thể bị huỷ hoại tiền đồ như vậy được."
Việc xử lý chuyện của Ngô Giai Giai là do Trang Triều Dương chủ động nhận lấy, đây là hoa đào thối của anh, anh tự mình đi xử lý là phải đạo.
Bây giờ Mạt Mạt lại cảm thấy tò mò, rốt cuộc là Trang Triều Dương đã làm gì đến mức Ngô Giai Giai phải bị giải ngũ?
Mạt Mạt không nói lời nào, Ngô Giai Giai cũng không biết làm sao, nhưng cô ta thật sự không còn cách nào khác cả, chỉ có thể cầu xin Liên Mạt Mạt giơ cao đánh khe: "Cầu xin cô buông tha cho tôi."
Mạt Mạt mất kiên nhẫn, sắc mặt lạnh lùng: "Lúc cô hãm hại tôi tại sao không nghĩ đến việc buông tha cho tôi? Hôm nay đến tìm tôi cô không thấy nực cười à?”
Ngô Giai Giai: "Đó thực sự không phải là ý đồ của tôi mà, chính là cô của tôi, tất cả đều là do cô ấy xúi giục. Nếu như cô muốn trả thù thì oan có đầu nợ có chủ, cô cứ tìm cô của tôi, không liên quan gì đến tôi hết."
Mạt Mạt: "Có quan hệ hay không thì trong lòng cô là rõ ràng nhất. Làm con người nếu đã làm gì cũng phải chấp nhận trả giá, tôi tặng cho cô một câu, nhân quả tuần hoàn thiện ác hữu báo."
Mạt Mạt nói xong liền mở cửa bước vào trong nhà rồi đóng chặt cổng lại. Ngô Giai Giai siết chặt nắm tay, cô ta sẽ không bỏ cuộc, cho dù có phải trả giá như thế nào thì cô ta cũng phải ở lại bộ đội.
Ăn cơm tối xong, Liên Quốc Trung bảo con gái viết thư: "Con nói cho ông nội con là cha đã tìm được chỗ rồi. Ở gần nhà máy dệt có một căn nhà nhỏ muốn bán, còn có một chỗ nữa là ở gần trạm xử lý phế liệu có một căn nhà hai phòng cần bán, giá cả lần lượt là năm trăm và bốn trăm."
Hai nơi này cách nhà bọn họ khá xa, đi bộ đến thì ít nhất phải mất bốn mươi phút.
"Dạ, lát nữa con viết."
Mat Mat vừa định xoay người trở ve phòng ngủ thì đột nhiên nhớ tới chuyện phiếu xe đạp, cô đưa cho cha: "Triều Dương vốn muốn mua xe đạp cho con nhưng con sợ quá rêu rao nên không mua. Anh ấy cũng không dùng được nên giao cái này cho con xử lý"
Phiếu xe đạp là đồ tốt, Liên Quốc Trung lật xem thử, còn có mấy ngày nữa mới hết hạn. Nếu biết cách dùng thì có thể làm được không ít chuyện: "Được, cái này để đó cho cha."
Động tác của cả nhà chú út rất nhanh, hôm nay nhận được thư thì hôm sau đã lên thành phố. Có ông nội trấn trụ ở đó nên cả nhà chú út cũng thành thật Vô cùng.
Liên Kiến Thiết cũng không bảo con trai lớn dẫn đi xem mà cầm địa chỉ trực tiếp đến đó xem, cuối cùng chọn căn nhà nhỏ. Liên Ái Quốc không hài lòng lắm, ở chỗ này cách quá xa nhà anh cả, nhưng cha ông ta nói: "Nếu không mua thì thành thật về quê ngồi chờ cho ông."
Cuối cùng Liên Ái Quốc đành phải trả tiền và bắt đầu chuyển nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận