Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 425. Phân tới đâu? 1

Chương 425. Phân tới đâu? 1Chương 425. Phân tới đâu? 1
Ngô Mẫn quay đầu hừ một tiếng: "Vậy đến đây", ba chữ xen vào chuyện bao đồng còn chưa nói ra phải dừng lại vội, bà ta nhìn thấy Mạt Mạt thì nghẹn lại, bị sặc ho khan dữ dội, cổ họng ho khan đã đỏ cả lên.
Lưu Miểu há hốc mồm, chị Mạt Mạt thật lợi hại.
Hướng Húc Đông đỏ mặt lên, cảm giác trên mặt không có ánh sáng, ông ta lại mất mặt trước con dâu trưởng.
Mạt Mạt quay đầu nhìn người vây xem: "Tất cả giải tán đi, chỗ này không sao, nên làm cái gì thì đi làm đi thôi.”
Người vây xem nhìn trái nhìn phải một chút, cuối cùng vẫn tản đi.
Người đều đi rồi, trong phòng ngoại trừ bệnh nhân vốn có thì cũng không có người ngoài, Mạt Mạt kéo Te Hồng ngồi trên giường trống, chờ cho Ngô Mẫn thở thuận lợi.
Ngô Mẫn ho khan đến năm phút mới thở lại được bình thường, bởi vì ho khan quá lâu, khí quản có hơi đau, nhìn đến tách trà của Hướng Húc Đông, Lưu Miểu nhanh tay, ôm thẳng vào lòng.
Bởi vì có Mạt Mạt ở đây, Ngô Mẫn không dám cướp, chỉ có thể nuốt mấy ngụm nước bọt, cuống họng mới dịu lại, Mạt Mạt cắn đầu lưỡi dưới, trong đạ dày có chút cuộn lên, buồn nôn rồi. Ngô Mẫn có thể nói chuyện rôi, nhìn Mat Mat bà ta thật không nghĩ tới Mạt Mạt sẽ quản việc này, cười làm lành: "Sao cô lại tới đây?”
Mạt Mạt cố nén cảm giác buồn nôn, giọng nói trong vắt: "Tôi nghe nói bà muốn tái hợp với Hướng Húc Đông cho nên tới nhìn xem."
Ngô Mẫn có hơi mờ mịt, không phải Liên Mạt Mạt để ý tới bà ta à? Thận trọng hỏi: "Cô đồng ý tái hợp?”
Tay Hướng Húc Đông run lên, cả nhà thằng cả quả nhiên hận ông ta thấu xương!
Lưu Miểu vội vàng: "Chị Mạt Mạt, chị không thể đồng ý."
Tê Hồng kéo Lưu Miểu, bịt miệng cô ấy lại: "Con bé này, đừng nói chen vào lời người khác, ngoan ngoãn nghe."
Lưu Miểu chớp mắt, ra hiệu biết rồi, Tề Hồng mới buông cô ấy ra.
Mạt Mạt nói với Ngô Mẫn: "Đương nhiên đồng ý, nhưng tiền thuốc men của Hướng Húc Đông, tiền nằm viện, phí hộ lý, tiền ăn, trước trước sau sau tổng cộng chúng tôi bỏ ra 100 đồng, bà chỉ cần trả tiền này lại cho chúng tôi, tôi sẽ không phản đối."
Ngô Mẫn trợn tròn mắt, 100 đồng? Hiện tại trong túi của bà ta còn không có lấy nổi 1 đồng, không đúng, là không có một xu nào, đi đâu kiếm 100 đồng? Trước đây 100 đồng Ngô Mẫn không quan tâm, nhưng bây giờ, 100 đồng là đủ cho nhà thẳng út sống tốt nhiều năm rồi. Ngô Man từ trong 100 đồng kịp phản ứng lại: "Cô là con dâu của Hướng Húc Đông, cho ông ta dùng tiền là chuyện dĩ nhiên, sao còn đòi tiền tôi?"
Lưu Miểu trợn mắt, chị Mạt Mạt là con dâu của ông Hướng, vậy sĩ quan mặt lạnh kia là con trai hả?
Mạt Mạt cười lạnh: "Trí nhớ của bà thật sự là không tốt, chồng tôi họ Trang, việc của con trai bà còn chưa nhận được bài học nào sao? Quản cho tốt cái miệng của mình!"
Ngô Mẫn nghĩ đến bộ dạng hiện tại của Tôn Hoa, hoảng sợ rồi, không còn dám nhắc tới, bà ta không có cách nào đưa ra 100 đồng, nơi này lại có Liên Mạt Mạt trấn giữ, bà ta không dám ồn ào, kinh nghiệm lần trước quá sâu sắc rồi.
Mạt Mạt hỏi Ngô Mẫn: "Nghĩ kỹ chưa? Tái hợp thì đưa tiền, cuối cùng có tái hợp hay không?"
Ngô Mẫn cà lăm mà nói: "Không, không được."
Ngô Mẫn không chiếm được chỗ tốt ở đây, muốn chuồn đi. Bà ta vừa đi đến cửa, Mạt Mạt nói: "Còn đến bệnh viện ầm ï sẽ bị ném ra ngoài, lần sau thì sẽ không khách khí như vậy nữa."
Ngô Mẫn chạy nhanh hơn, Lưu Miểu vui vẻ nhảy dựng lên: "Chị Mạt Mạt, chị thật lợi hại."
Mạt Mạt cố chịu đựng, cảm giác buồn nôn lại nổi lên, cố nén lại: "Bà ta không dám đến náo loạn nữa, chúng ta đi về trước."
Lưu Miểu nhìn ông Hướng, muốn ngăn Mạt Mạt lại. Hướng Húc Đông kéo áo Lưu Miểu, lắc đầu, Lưu Mieu chỉ có thể nhìn Mat Mạt rời đi.
Mạt Mạt ra khỏi bệnh viện, không có mùi nước khử trùng, cô mới không buồn nôn. Tề Hồng quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là buồn nôn thôi, nhóc con trong bụng lại đang làm ầm ï."
"Cô mang thai nó khổ cực như vậy, lúc nó ra ngoài nếu như không nghe lời thì cô đánh nó."
Mạt Mạt liếc mắt, trong mắt đều là tình thương dịu dàng của mẹ: "Nó sẽ nghe lời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận