Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 551. Miêu Niệm 1

Chương 551. Miêu Niệm 1Chương 551. Miêu Niệm 1
Miêu Niệm 1
Tùng Nhân ăn xong, Mạt Mạt vỗ cậu bé cho cậu bé nấc sữa, thằng bé nấc cụt, còn xì hơi nữa, tiếng này vang hơn tiếng kia, đã thế còn kêu liên hồi.
Mặt Trang Triều Dương đầy vạch đen: "Chắc chắn điểm này không giống anh."
Mạt Mạt cạn lời: "Em là con gái, rất văn minh, chắc chắn là giống anh."
Tùng Nhân đánh rắm đủ rồi, Mạt Mạt vỗ mông Tùng Nhân: "To lắm."
Tùng Nhân nhìn Mạt Mạt chằm chằm với đôi mắt to đen láy: Ai”
Mạt Mạt cười: "Trong nhà có Tùng Nhân thú vị lắm chứ đùa."
Trang Triều Dương ôm Tùng Nhân, đang định nói thì phụt một tiếng, thằng bé ji Trang Triều Dương đen mặt: "Thằng nhóc này, lúc cha ôm con con không j cũng tè, con coi cha con như nhà vệ sinh à?”
Mạt Mạt bật cười: "Ha ha, chắc chắn con để lại mùi trên người anh rồi, ha ha."
Trang Triều Dương bất lực: "Con của chúng ta cầm tỉnh con gà chứ không phải chó."
Mạt Mạt càng cười vui vẻ hơn, buồn cười chết mất, Tùng Nhân cũng hợp tác kêu a a.
Trang Triều Dương giả bộ đáng thương: "Hai mẹ con em bắt nạt anh."
Tùng Nhân: "AI"
Mạt Mạt: "Con trai của chúng ta thú vị lắm."
Trang Trieu Dương nhìn vợ cười lăn lộn, đành phải một mình thu dọn.
Gần đây Tùng Nhân rất hăng hái, cả đêm không ngủ, cứ đặt lên giường là trừng to mắt nhìn cha mẹ thì cũng thôi đi, cho dù không ngủ cũng khiến Trang Triêu Dương mất bình tĩnh.
Mạt Mạt nghịch ngón tay út của Tùng Nhân: "Anh nhìn này Triều Dương, tay chân của thằng bé lại phát triển rồi."
Trang Triều Dương khoa tay múa chân: "Đúng là phát triển hơn rồi."
"Cả người thằng bé cũng phát triển rồi đó, có bộ quần áo không mặc được nữa, đứa nhỏ này lớn lên sẽ là một chàng trai cao lớn."
"Cha của con có gen tốt."
Mat Mạt: "Anh biết cả về gen à?"
"Anh luôn lắng nghe em nói nên học được."
Mạt Mạt ngẫm nghĩ, gần đây cô đã nói rất nhiều từ của tương lai, có vẻ như sau này cô phải nói ít lại.
"Dạo này bọn anh bận rộn huấn luyện hạng mục gì thế?"
Trang Triều Dương sẽ tiết lộ với Mạt Mạt những chuyện không liên quan đến bí mật quân sự: "Bọn anh phải chuẩn bị cho cuộc huấn luyện bắn đạn thật."
Mạt Mạt chống nửa người: "Các anh làm được không?"
Trang Triều Dương thành thật nói: "Không, mặc dù có người có kinh nghiệm đi cùng, nhưng lô súng này là kiểu mới nhất, anh còn không hiểu gì về nó."
"Vậy thì phải làm sao?"
Trang Triều Dương nói: "Đổng Hàng nói có một chuyên gia về đạn pháo đã đến, người đó đã tham gia nghiên cứu những đại bác này. Hình như sẽ ở lại đoàn của bọn anh để hướng dẫn bọn anh và thu thập số liệu cụ thể về đại bác."
"Chẳng trách năm ngoái bọn anh đều phải học!"
"Đúng vậy”
"Nghe ý anh nói thì chuyên gia này hình như rất giỏi?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Anh đã xem tư liệu của ông ấy ở chỗ Đổng Hàng, là hồ sơ hạng nhất có tài liệu lưu trữ. Đổng Hàng biết nhiều, anh ấy nói với anh rằng chuyên gia này được mời về từ nước M, là một nhân tài hàng đầu!"
Mạt Mạt sững sờ: "Có ảnh hưởng đến chuyên gia này không?"
Trang Triều Dương nói: "Em đang nghĩ gì đấy, tất nhiên những người được mời về như thế này đã được kiểm tra nghiêm ngặt. Đi theo họ một thời gian dài đó, tất cả các mối quan hệ đều ổn. Hơn nữa, những người tài như ông ấy đều là tài sản của đất nước, bảo vệ còn không kịp nữa là!"
Mạt Mạt rất tò mò: "Người giỏi như thế chắc đã rất già rồi phải không!"
Trang Triều Dương lắc đầu: "Ba mươi chín."
Mạt Mạt không nói nên lời: "Còn trẻ thế?"
Trang Triều Dương cười nói: "Lúc ấy anh cũng có chút kinh ngạc, còn quá trẻ. À đúng rồi, ông ấy họ Miêu, họ giống ông ngoại."
"Họ Miêu có rất ít người, ông ấy tên là gì?"
"Miêu Niệm."
Mạt Mạt thầm đọc lại một lần, cười nói: "Tên hay đó."
Trang Triều Dương gật đầu thì thấy Tùng Nhân đã ngủ, thằng bé dụi dụi mắt: "Cuối cùng cũng buồn ngủ rồi, chúng ta cũng ngủ đi!"
"Ừ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận