Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 111. Pháp bảo 1

Chương 111. Pháp bảo 1Chương 111. Pháp bảo 1
Pháp bảo 1
Mạt Mạt thấy Liên Thu Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào trứng gà của mình, trong lòng hiểu rõ, cô ta đây là đang vì trứng gà mà tới.
Liên Thu Hoa thấy Mạt Mạt không hề để ý đến cô ta, xoay người rời đi, cô ta vội vàng ngăn lại, chỉ vào trứng gà rồi nói: "Cho chị mấy quả trứng gà được không, coi như là chị mượn em."
Trong lòng Mạt Mạt ngán ngẩm. Liên Thu Hoa ở ngay trên đường cái gọi cô lại là đang muốn dùng dư luận tạo áp lực cho cô đây à? Cô liên cười nhạo: "Liên Thu Hoa, chiêu đã dùng một lần rồi dùng lại cũng không tốt lắm đâu, chị cho rằng dùng lần thứ hai là có thể thành công được à?"
Liên Thu Hoa nhìn xung quanh, hai người bọn họ đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người. Cô ta cũng không tin rằng mình sẽ không thắng được Liên Mạt Mạt.
"Em họ em nói cái gì vậy? Chị nghe không hiểu. Trong tay em cầm đến bốn mươi quả trứng gà, cho chị mượn mấy quả cũng không được sao? Cũng không phải là chị mượn không trả, em cần gì phải thấy chị liền tránh như vậy chứ?"
Nghe đến bốn mươi quả trứng gà đã kích thích đám người đang vây xem trò vui. Ánh mắt mọi người đều rơi vào bên trên túi xách của Mạt Mạt. Mọi người đều là dân chúng bình thường giống nhau, dựa vào cái gì mà anh có đến bốn mươi cái trứng gà như vậy chứ? Ôm tâm lý như vậy nên có người tâm tư không vững chắc, bắt đầu lên án Mạt Mạt rằng cô tâm địa cứng rắn, thật uổng cho vẻ ngoài xinh đẹp như vậy vân vân.
Triệu Tuệ tức muốn chết: "Mấy người căn bản là không biết chuyện gì xảy ra hết, tại sao lại có thể nói như vậy chứ?"
Mạt Mạt thì lại không hề tức giận một chút nào, lòng người chính là thứ khó hiểu như vậy đấy. Cô kéo tay Triệu Tuệ lại, cười lạnh nhìn Liên Thu Hoa: "Chỗ này của tôi quả thật là có bốn mươi quả trứng gà. Nhưng mà số trứng gà này là do tôi mua, cho mượn hay không cho mượn là quyền của tôi. Bây giờ tôi nói cho chị biết, tôi không cho chị mượn."
Liên Thu Hoa bị Mat Mạt ra bài không theo lẽ thường làm cho sợ hãi, cô ta đoán không ra Liên Mạt Mạt đang nghĩ cái gì, giả bộ đáng thương cắn môi nói: "Chúng ta là chị em họ mà, cho dù có đánh gãy xương thì vẫn còn liền gân. Mat Mat coi như là chị cầu xin em mà."
Mạt Mạt trào phúng: "Liên Thu Hoa, thời gian chị vào thành phố sống cũng không ngắn nhỉ? Chị cũng biết trứng gà ở đây quý giá như thế nào rồi mà. Chị nói mượn mấy cái là mượn mấy cái được à? Chị có biết để có thể tích được những phiếu trứng gà này để bồi bổ thân thể cho em trai út, cả nhà tôi đã phải tích góp bao lâu không? Bốn tháng đấy."
Mạt Mạt thấy người vây xem đã hiểu được, cũng không phải ai cũng có thể tích góp được bốn tháng là đủ bốn mươi cái trứng gà. Mat Mạt giải thích ve lai lịch trứng gà xong, mới bắt đầu phản kích. Cô nhìn về phía Hướng Hoa đứng ở bên ngoài đám người: "Thầy giáo Hướng, bệnh tình của em trai tôi như thế nào thì anh là người rõ nhất. Chủ nhiệm Hướng ở bệnh viện thành phố chính là cha của anh, là bác sĩ điều trị chính của em trai tôi. Thằng bé cần được bồi bổ sức khoẻ, có phải tôi nói láo không?"
Hướng Hoa không nghĩ tới Liên Mạt Mạt nhìn thấy anh ta, thấy mọi người đều nhìn mình, mà Liên Mat Mạt lại gọi anh ta là thay giáo, còn nhắc đến tên cha anh ta nữa. Vậy nên anh ta không dám nói dối, liền gật đầu: "Không nói láo."
Mạt Mạt cười khanh khách nhìn Liên Thu Hoa: "Nếu chị đã nói rằng chị với tôi là cùng chung huyết mạch, cho dù có đứt xương thì cũng liền gân, vậy thì tôi trả lại lời này cho chị. Chị là một người chị họ, thân thể không bệnh không tai, sao lại nhịn không được cơn thèm ăn mà đến cướp trứng gà của một đứa em họ thân thể không tốt chứ?"
Liên Thu Hoa lập tức cãi lại: "Chị không có mà."
Mạt Mạt giống như đã hiểu ra: "A, tôi biết rồi, vậy là đối tượng của chị thèm ăn rồi!"
Sắc mặt Hướng Hoa lại càng khó coi hơn, nhưng lại không dám đứng ra cãi lại. Nếu đứng ra còn không phải là anh ta gián tiếp thừa nhận mình chính là đối tượng của Liên Thu Hoa sao?
Mạt Mạt biết Hướng Hoa không có gan đứng ra nhận, nhếch khoé miệng quăng ra một kích trí mạng: "Liên Thu Hoa, nếu như chị thật sự thèm ăn thì có thể về nhà lấy cũng được mà. Trong nhà không phải có nuôi gà đẻ trứng đấy sao? Mỗi ngày đều có trứng, một tháng qua đi thì có thể nhiều hơn cả bốn mươi quả trứng này của tôi mà. Cuộc sống ở trong thành phố không dễ dàng như chị nghĩ đâu, tôi cầu xin chị đấy, sau này đừng có nhìn chằm chằm vào nhà tôi nữa, được không?”
Mạt Mạt từng bước trải thảm, lại quăng ra tâng tầng lớp lớp, cuối cùng mới bạo phát làm kích thích cảm xúc ghen ghét của người vây xem. Còn có nhiều hơn cả bốn mươi quả trứng gà, Liên Thu Hoa có nhiều trứng gà như vậy đương nhiên là hấp dẫn toàn bộ cảm xúc ghen ty của mọi người, lại bởi vì vừa rồi bị Liên Thu Hoa lừa gạt, hiểu lầm Mạt Mạt nên lại càng phẫn nộ hơn. Vậy nên bọn họ hạ miệng không hề lưu tình, cái gì mà tâm địa ác độc, cái gì mà thèm ăn nên đến đoạt ăn vân vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận