Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 707. Giày Vò 1

Chương 707. Giày Vò 1Chương 707. Giày Vò 1
Khuôn mặt Trang Triều Lộ lộ vẻ vui mừng,"Là anh con, nó sắp về rồi, đang bàn giao."
Trang Triều Lộ vô cùng kích động, con trai lớn cuối cùng về rồi, lần này cô ấy nhất định bắt thằng cả kết hôn, con trai cả là tâm bệnh trong lòng cô ấy, lần này nhất định phải giải quyết.
Khởi Hàng cũng vui mừng, có anh trai chắn phía trước, mẹ nhất thời sẽ không nhớ đến cậu ấy nữa mà quan tâm anh trai,"Mợ ơi, mợ dạy cháu đi!”
Mat Mạt cười,"Được!"
Khởi Hàng kích động nhảy cẵng lên, sau đó chính là bi kịch, vết thương sau lưng lại rách, khiến Trang Triêu Lộ tức giận cho thêm cái tát nữa,"Muốn chết hả, cà giật cà giật, con không thể cho mẹ sống thêm mấy năm nữa hả?"
Khởi Hàng vội nằm xuống, đau tới rúm mặt, ôi trời, đau quá, ông già ác quá, bao nhiêu năm không gặp liên yêu thương con trai như vậy, yêu thương quá.
Trong mắt Khởi Hàng hưng phấn, đợi cậu ay thi đỗ đại học, nhất định phải đưa giấy báo trúng tuyển cho ông già một cách rạng ngời.
Khởi Hàng vẫn còn đang tơ tưởng đến vẻ mặt kinh ngạc của Tô Nhị, Mạt Mạt đã đưa An An về nhà rồi.
Mat Mat vì Khởi Hàng mà trái tim sống lại, ăn cơm trưa xong, buổi chiêu đưa con tới tiệm sách, mua mấy phần tài liệu và đề thi đã gửi đi lúc trước, nghĩ đến Y Y và Triệu Tuệ, cô muốn thi đại học, cũng không thể quên bạn bè đúng không, đúng rồi, còn có Đại Mạnh của nhà chị dâu Vương, còn có Te Hồng ở miền Nam.
Mạt Mạt mua một lúc sáu bộ, chỗ sách này không hề ít, An An không thể xách, nhưng có An An, cô không thể dùng không gian, Mạt Mạt chỉ đành dùng hai tay xách sách, nặng quái
Xuống xe bus, Mạt Mạt nhìn cổng đại viện, cổ vũ bản thân, không xa đâu, cô có thể xách được.
Mạt Mạt đang muốn xách sách, phía sau có người hỏi,"Cần giúp đỡ không?"
Tai Mạt Mạt động đậy, giọng nói này khá là quen, quay đầu lại nhìn, nhớ ra rồi, gặp ở tiệm vịt quay, đương nhiên anh ta và Tôn Nhụy đi cùng nhau.
Phạm Đông ban nãy không đi cùng xe với Mạt Mạt, ban nãy chỉ nhìn thấy bóng lưng, cơ thể rất đẹp, sườn mặt cũng trẻ trung, Mạt Mạt vừa quay đầu, nội thương rồi, vợ của Trang Triều Dương, anh ta còn tưởng rằng con gái nhà nào mới chuyển tới quân khul
An An nhớ người đàn ông này, cậu bé nhìn mẹ năm giây, chắn trước mặt mẹ một cách rất khí thế, che chắn trước người đàn ông này.
Sau khi Phạm Đông thấy là Mạt Mạt thì tay đang giơ ra rụt lại, ánh mắt lướt qua Mạt Mạt rồi rời đi, đúng, không sai, chính là đi coi như không nhìn thấy, không phải là thả con săn sắt bắt con cá rô, mà thực sự đi luôn.
Trong lòng Phạm Đông điên cuồng lườm nguýt, anh ta ghét Trang Triều Dương chết đi được, dựa vào cái gì mà giúp vợ Trang Triều Dương, để cho cô mệt chết mới tốt!
Mat Mạt."..."
Ban nãy cô nghe nhầm sao? Thính lực của cô không có vấn đề, cạn lời, sao người có liên quan đến Tôn Nhụy đều bị điên cơ chứ?
An An cũng hơi ngây ra, chú này kì lạ quá.
Mạt Mạt xách sách lên, cũng may đồng chí trực đi tới giúp, Mạt Mạt vừa đi vừa cảm ơn đến tận nhà, về đến nhà tay cũng đau nhừ.
An An ngoan ngoãn giúp mẹ bóp vai, Mạt Mạt hưởng thụ con trai mát xa cho, con trai út nhà cô quả thực là ân cần hơn cả con gái, nghĩ đến nếu cả đời này nếu cô không có con gái cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Mạt Mạt nhìn thời gian, đã bốn giờ rồi, đứng dậy đi nấu cơm, buổi tối nấu bánh trứng gà, đậu xào thịt, củ cải sợi hấp và bánh bao như buổi sáng.
Mạt Mạt làm cơm xong thì đám trẻ con cũng đi học về, về nhà rửa tay, đem hộp cơm trưa đi rửa rồi mới ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận