Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 641. Giấc mơ 1

Chương 641. Giấc mơ 1Chương 641. Giấc mơ 1
Bệnh viện ở thị trấn không cấp cứu được chỉ có thể đến quân khu, bọn họ lại chạy về bệnh viện quân khu, đứa nhỏ được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Hướng Tịch cần truyền máu, Hướng Tịch có nhóm máu B, Trang Triều Dương và Hướng Húc Đông là nhóm máu A, Mạt Mạt vén cánh tay lên: "Lấy của tôi, tôi là nhóm máu B."
Bản thân Mạt Mạt đang có chút choáng váng, bây giờ lại rút máu, đầu càng choáng hơn, Trang Triều Dương đau lòng đỡ vợ, ôm Mạt Mạt ngồi trên ghế.
Ánh mắt Hướng Húc Đông đờ đẫn nhìn phòng phẫu thuật, ông ta là bác sĩ nên hiểu rõ tình hình của Hướng Tịch hơn so với ai hết, vốn dĩ thể chất của Hướng Tịch đã yếu, mặc dù đã bồi dưỡng tốt, nhưng gốc rễ vẫn còn, lần này lại chảy nhiều máu như vậy, trên tay Hướng Húc Đông còn sót lại nhiệt độ cơ thể đã bắt đầu lạnh của cháu trai.
Thời gian cứ từng chút trôi qua, trái tim của những người ngoài cửa cũng rơi vào đáy cốc.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đi tới, áy náy nói: "Thật có lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Mạt Mạt nắm chặt tay Trang Triều Dương, một tay che miệng khóc, Hướng Húc Đông đã chạy vào trong phòng giải phẫu.
Bác sĩ nhìn Trang Triều Dương: "Đứa nhỏ đã tỉnh, moinguoi có lời gì, thì vào nói đi."
Mạt Mạt hít sâu một hơi, cô muốn đi vào nhìn Hướng Tịch.
Hướng Tịch đang nằm trên bàn giải phẫu, nhìn thấy Mạt Mạt, trong mắt lờ mờ hiện lên ánh sáng, giơ cánh tay không bị tổn thương lên, Mạt Mạt khóc nắm lấy tay Hướng Tịch: "Dì đây."
Hướng Tịch tốn sức nói: "Dì ơi đừng khóc."
Mạt Mạt lau nước mắt: "Dì không khóc, Hướng Tịch sẽ khoẻ lên, Hướng Tịch phải kiên cường."
Hướng Tịch biết dì đang lừa cậu bé, cậu bé vẫn luôn có thể nhìn thấy, khoé miệng Hướng Tịch cười: "Dì ơi, Hướng Tịch đều thấy rồi, cháu vẫn luôn ở bên cạnh dì, đì còn vì cháu mà rút máu, trong cơ thể của Hướng Tịch chảy dòng máu của dì."
Mạt Mạt mở to hai mắt nhìn, trong tương lai cô có nghe tới một loại phỏng đoán, vào lúc con người hôn mê, có thể là linh hồn xuất ra ngoài, khả năng Hướng Tịch cũng là như thế, Mạt Mạt tin linh hồn có tồn tại, bởi vì cô cũng là trọng sinh.
Hướng Húc Đông và Trang Triều Dương không nghĩ đến phương diện linh hồn, bọn họ cho là Hướng Tịch nghe y tá nói.
Hướng Tịch không muốn chết, cậu bé còn phải hiếu kính ông nội, đáng tiếc cậu bé chưa trưởng thành, quay đầu nhìn về phía ông nội: "Ông nội, ông phải đồng ý với Hướng Tịch, ông nhất định phải sống thật khoẻ, ông đã nói phải sống lâu trăm tuổi, ông nội, ông phải đồng ý với Hướng Tịch." Trang Triêu Dương nhìn Hướng Tịch, đứa nhỏ này rõ ràng có thể mượn cơ hội này mà cầu xin anh tha thứ cho Hướng Húc Đông, nhưng Hướng Tịch lại không làm vậy.
Bốn năm ở chung, Trang Triều Dương hiểu rõ đứa bé này, nó chững chạc, hiểu chuyện, sẽ không bắt ép người khác, nó sẽ chỉ làm tốt việc của mình, Hướng Tịch hiểu chuyện đã đả động đến Trang Triều Dương, anh thật lòng thích đứa bé này.
Hướng Húc Đông nghẹn ngào, ông ta thật sự muốn đi cùng với cháu trai, nhưng đây là nguyện vọng của cháu trai, ông ta còn phải chuộc tội, ông ta phải sống, đây chính là sự trừng phạt mà ông trời dành cho ông ta, sờ đầu Hướng Tịch: "Được, ông nội đồng ý với cháu, ông nội đồng ý với cháu."
Hướng Tịch thật tâm cười, nhưng ánh mắt có hơi rời rạc, Mạt Mạt nắm tay Hướng Tịch: "Hướng Tịch, Hướng Tịch."
Ánh mắt Hướng Tịch nhìn về phía Mạt Mạt đang khóc như mưa: "Dì Mạt Mạt, dì có còn nhớ hay không Hướng Tịch có hai nguyện vọng."
Mạt Mạt gật đầu: "Nhớ, dì nhớ, Hướng Tịch muốn làm bác sĩ giỏi nhất, còn có một cái là bí mật."
Hướng Tịch yếu ớt nói: "Hướng Tịch không muốn mang theo bí mật, dì ơi, Hướng Tịch làm bác sĩ, bởi vì bác sĩ có thể cứu người, có thể tích luỹ phúc khí, ông nội nói, khi nào mà Hướng Tịch tích luỹ đủ phúc khí rồi, thì kiếp sau Hướng Tịch có thể được cha mẹ yêu thương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận