Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1746. -

Chương 1746. -Chương 1746. -
Lý Vinh Sinh có thể tỉnh lại hay không, có thể bình an hay không, là trông chờ vào hôm nay, mẹ của Lý Vinh Sinh cũng kiên trì đứng trong hành lang.
Hiện tại mẹ của Lý Vinh Sinh đã biết chuyện gì xảy ra, cũng may có Lý Thư ở phía trước kéo đi thù hận, trước mắt còn chưa hận lên người Hoắc Tình, thế nhưng không cho người nhà họ Hoắc một vẻ mặt tốt.
Mạt Mạt ngồi ở trên ghế dài, nhìn lướt qua người nhà họ Hoắc đang đứng đấy, nhà họ Hoắc mới vô tội, Mạt Mạt bảo ông cụ Hoắc ngồi xuống, Mạt Mạt rất áy náy, người là do cô mời tới, nếu như thật sự oán niệm, nói không chừng chắc là còn oán niệm cô!
Cũng may ông cụ Hoắc chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, chỉ nghĩ cháu gái là tai bay vạ gió, nhưng ông cụ cũng có ý kiến đối với Lý Vinh Sinh, nhưng suy cho cùng Lý Vinh Sinh đã cứu được Hoắc Tình, ý kiến lớn nhất của ông cụ cũng mất rồi chỉ có thể cảm thán một câu đây là số mệnh.
Lý Vinh Sinh làm đại phẫu thuật, từ lúc đi vào tới tận bảy giờ tối mới ra ngoài, lúc đi ra, chuyên gia vốn đã có tuổi, cũng suy yếu, rất lâu mới hồi phục.
Kết quả rất khả quan, phẫu thuật của Lý Vinh Sinh rất thành công, chỉ còn chờ tỉnh lại là được, đương nhiên, cũng có chuyện ngoài ý muốn, nếu như trong ba ngày không tỉnh lại, có thể sẽ trở thành người thực vật, đây là kết quả xấu nhất. Lý Vinh Sinh được đưa vào phòng giám sát, oa đây cần theo dõi hai mươi tư giờ, mẹ của Lý Vinh Sinh có tiền, tiêu một số tiền lớn cho tình người để trông coi, cũng cho bác sĩ và y tá bao lì xì lớn, gần sang năm mới, cho chút lì xì, người ta càng muốn trực ban hơn.
Thầy của An An và chuyên gia cũng mệt mỏi, hôm nay là đêm ba mươi, mấy ông lão còn phải ở lại quan sát tình hình, năm nay là không thể về nhà rồi.
Mạt Mạt đều mời về nhà, mời về nhà để ăn cơm tất niên, buổi tối cũng không để người ta đi.
Nhà Mat Mạt không đủ chỗ ở, hai vị ở nhà Te Hồng.
Mùng một đầu năm, Mạt Mạt đưa chuyên gia đến bệnh viện, tình hình của Lý Vinh Sinh không tệ, tuổi trẻ chính là tốt, năng lực tự lành mạnh, sức khoẻ của Lý Vinh Sinh lại cũng không tệ, khôi phục rất tốt.
Nhà họ Hoắc chỉ có ông cụ và Hoắc Tình ở lại, cha mẹ Hoắc Tình đã về nhà, trong nhà không thể không có người.
Ông cụ Hoắc và Hoắc Tình ở công ty, còn có thể trông mấy con chó, Mạt Mạt mời về nhà ăn cơm, cũng không đi.
Ngày thứ ba, Lý Vinh Sinh tỉnh lại, Lý Vinh Sinh tỉnh, vậy thì không sao, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Mạt Mạt trước tiên đưa tin tức ra ngoài, Lý Vinh Sinh tỉnh rồi, nhất định đã khiến không ít người thất vọng. Bởi vì Lý Vinh Sinh còn quá yếu, chỉ có thể ở trong phòng theo dõi bệnh nặng, còn không thể gặp người khác, nhưng đã khiến cho mẹ của Lý Vinh Sinh vui đến phát khóc.
Cuối cùng trên mặt Hoắc Tình đã có sự vui vẻ, ông cụ Hoắc nhìn cháu gái, trong lòng không có cảm nhận gì lớn, cháu gái lần này sẽ bị ngậm đi rồi.
Mẹ của Lý Vinh Sinh cũng không hề nhăn mặt với Hoắc Tình, cũng nhìn thấy Hoắc Tình tốt.
Mạt Mạt cũng nhẹ nhàng thở ra, những ngày này áp lực của cô mới là lớn nhất.
Mạt Mạt về nhà, ngủ nguyên một ngày, sau đó tiễn thầy của An An và chuyên gia đi, An An cũng đi theo.
Vào mùng bảy Tết, cuối cùng Lý Vinh Sinh đã ra khỏi phòng theo dõi bệnh nặng, chuyển đến phòng bệnh bình thường, ở phòng đơn, chỉ là còn chưa thể nói chuyện, nói cũng không rõ, không có dinh dưỡng, nhưng cũng không dám bổ sung, vẫn luôn đeo kim truyền dinh dưỡng, Lý Vinh Sinh đang dần dần hồi phục.
Mười rằm tháng giêng, Lý Vinh Sinh mới nói chuyện được rõ ràng, khôi phục rất tốt.
Bên Mạt Mạt đã bắt đầu làm việc, khó có được một ngày thanh nhàn, Mạt Mạt cố ý nấu canh gà, lúc Mạt Mạt cầm canh gà tới, Lý Vinh Sinh vừa uống canh xong.
Mạt Mạt cười: "Xem ra chị mang đến dư thừa rồi." Lý Vinh Sinh vội vàng muốn ngôi dậy, Mat Mat vội vàng ngăn cản: "Em đừng nhúc nhích."
Đây chính là phẫu thuật mổ sọ đó, Mạt Mạt sợ hãi vô cùng, Lý Vinh Sinh cũng không động đậy nữa, dựa vào gối đầu: "Chị, không thừa đâu."
Mạt Mạt: "Chị chỉ đùa một chút, em còn tưởng là thật hả!"
Hiện tại Lý Vinh Sinh không thể gật đầu, chỉ có thể cử động miệng, vâng một tiếng.
Mạt Mạt chỉ có thể đổi đề tài: "Cảm giác khá hơn chút nào không?”
"Tốt hơn nhiều rồi, em còn chưa cảm ơn chị nữal Cảm ơn chị."
Trước đó vài ngày Lý Vinh Sinh đã muốn cảm ơn, nhưng nói không rõ, hơn nữa còn đang khôi phục, hai ngày nay mới bình thường, nhưng Mạt Mạt lại có công việc, không thể đến mỗi ngày, hôm nay gặp được, vội vàng cảm ơn!
Mạt Mạt: "Em không phải em trai chị hay sao? Không cần khách sáo, như thật sự muốn cám ơn chị, bồi dưỡng thân thể cho tốt."
"Vâng."
Mat Mạt ngồi xuống nhìn Hoắc Tình và Lý Vinh Sinh, lúc cô chưa tới, tình cảm của hai người tiến triển rất nhanh!
Hoắc Tình bị nhìn ngại ngùng, gương mặt ửng đỏ, khoé miệng Lý Vinh Sinh cũng kéo theo một nụ CƯỜi. Mat Mạt hỏi: "Em ở bên này có nhận được tin tức của Lý thư không?"
Lý Vinh Sinh nói: "Nhận được, nói là tỉnh thần của Lý Thư không bình thường, phải đưa vào bệnh viện tâm thần."
Lý Vinh Sinh thầm hận, Lý Thư làm nhiều chuyện xấu như vậy, vậy mà điên rồi, không thể xử phạt, chỉ có thể đưa vào bệnh viện tâm thần, mỗi lần nhớ tới là phải kìm nén cơn giận.
Mạt Mạt biết kỹ càng hơn một chút, ban đầu Lý Thư thật sự không điên, sau đó nghe nói Lý Vinh Sinh ngược lại không bị gì, đêm đó mới bị điên, đây là đập nồi dìm thuyền, bản thân Lý Vinh Sinh không sao, người mà cậu ấy để ý cũng không sao, Lý Thư bị chấp niệm của chính mình bức đến phát điên.
Mạt Mạt ở chỗ Lý Vinh Sinh một lúc, Lý Vinh Sinh vẫn cần tiếp tục nghỉ ngơi, Mạt Mạt đi về nhà.
Ngày hôm sau Mạt Mạt gặp được Hoắc Tình: "Không phải chị cho em nghỉ hay sao? Sao em không ở bệnh viện?"
Hoắc Tình: "Em tới truyền lời, Lý Vinh Sinh nhận được tin, Lý Thư chết rồi, tự sát chết."
Mạt Mạt: "Thật sự đã chết rồi?"
Hoắc Tình gật đầu: "Hôm nay công an tới, nói cho Lý Vinh Sinh tin tức, Lý Thư chết rồi, Vinh Sinh cũng coi như là em trai của Lý Thư, chỉ có thể tìm đến Lý Vinh Sinh, muốn hỏi một chút thi thể hoả táng hay an táng." Mat Mạt: "Tìm Lý Vinh Sinh?”
Hoắc Tình cũng rất im lặng: "Vâng, chỉ có thể tìm tới Lý Vinh Sinh, hình như là anh trai của Lý Thư đi làm nhiệm vụ, không liên lạc được."
Mạt Mạt: "Lý Thư còn có mẹ.”
Hoắc Tình: "... Không tìm được."
Mạt Mạt không biết nên nói cái gì cho phải, thật sự là kịch vui, cuối cùng còn muốn Lý Vinh Sinh đi xử lý, chuyện này là sao, nhưng Lý Thư chết rồi, lúc này tất cả mọi người đều yên tâm.
Tôn Nhuy rất thổn thức: "Rõ ràng có thể có được cuộc sống cả danh và lợi, nhất định phải tự tìm đường chết cho mình, thật sự là không thể nào lý giải nổi."
Mạt Mạt nghe Tôn Nhuy nói chuyện, cô cũng không trả lời, tiếp tục đọc tạp chí, Tôn Nhuy cũng chỉ thổn thức một lúc, sau đó nói: "Bây giờ đã rằm tháng giêng rồi, Giai Giai đâu? Không phải nói trở lại rồi sao? Làm sao còn chưa tới?"
Tôn Nhuy vừa mới mở miệng, Thất Cân đọc sách cũng không vào nữa, trong lòng mắng thầm cái đồ không có lương tâm, mấy ngày nay điện thoại cũng khônggọi, không gọi điện thoại thì thôi, chí ít nói lúc nào tới ch
Mạt Mạt khép tạp chí lại, quét mắt nhìn cọ trai, cô chính là người mẹ xấu xa, còn lâu mới nói, Giai Giai gọi điện thoại, đúng lúc cô nhận.
Cô bận rộn nhiều việc có được không? Hôm nay có thể onha đương nhiên là chờ Giai Giai rồi!
Mạt Mạt nổi lên ý xấu muốn trêu chọc Thất Cân, vừa định mở miệng, cửa nhà mở ra, Giai Giai tròn vo chạy vào: "Anh nhỏ, nhớ Giai Giai không?"
Sách trong tay Thất Cân rơi mất, còn dụi dụi hai mắt, xác định không phải mình hoa mắt, Thất Cân đứng bật dậy, cảm thấy mình phản ứng hơi lớn, cúi người nhặt sách, một lần nữa ngồi về trên ghế sofa, mạnh miệng nói: "Ai thèm nhớ em."
Giai Giai không hề tức giận chút nào, hai mắt linh động, hất giày ra, chạy tới, mặt béo đối Thất Cân: "Thế nhưng Giai Giai nhớ anh nhỏ rồi."
Khoé miệng Thất Cân giật giật, lại cảm thấy mình biểu hiện quá, đang mím môi, sau đó Thất Cân bối rối, con cáo mập đang hôn lên miệng cậu bé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận