Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1815. -

Chương 1815. -Chương 1815. -
Phong Uyển nhớ lại tình tiết, Đại Song biến thành người chỉ cho rằng những gì học được ở trong đầu là đáng tin nhất, thành tích ở nước ngoài cũng ưu tú, các loại học bổng đều nắm được trong tay.
Cuối cùng còn ở lại nước ngoài lập gia đình, chỉ có ngày lễ tết quan trọng mới trở về, lúc bình thường cũng sẽ không về, cũng coi là như là người thành công rồi.
Bởi vì Đại Song có kinh nghiệm từ bản thân, cho nên từ nhỏ đã yêu cầu nghiêm khắc về con của mình, là một đứa con lai, chỉ là một tình tiết nhỏ, lúc Mễ Mễ kết hôn đã dẫn về, đứa nhỏ rất hiểu lễ phép.
Mạt Mạt cũng vui vẻ, Đại Song có thể có mục tiêu, chịu trách nhiệm cho tương lai của mình, vậy thì chính là tốt, cô cũng thật lòng hi vọng Đại Song tốt.
Cho nên Tiết Nhã hỏi những tin tức liên quan tới nước ngoài, cô cũng không giấu diếm, hơn nữa còn nói: "Nếu có chuyện gì nghi ngờ, có thể gọi điện thoại cho Mễ Mễ, Mễ Mễ cũng sắp học lên, tư liệu trong tay nó là đầy đủ nhất."
Tiết Nhã nói: "Rất cảm ơn em, đúng rồi, Mễ Mễ học lên sẽ ở nước ngoài tiếp tục học đại học sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Mễ Mễ có ý tứ này, nó dự định học đại học ở nước ngoài."
Ánh mắt Tiết Nhã lóe lên sự thất vọng, Dương Lâm đã không còn nhỏ, cũng có người hỏi cô ấy hôn sự của Dương Lâm, nhưng tâm tư của con trai đã định từ nhỏ, cô ấy cũng từ chối, cũng muốn sớm làm bà nội!
Tiết Nhã hâm mộ nhìn hai người con dâu của Mạt Mạt, cháu của cô ấy xem ra phải chờ rồi, cũng may trong nhà còn có đứa cháu gái út, cô ấy cũng không cô đơn.
Hiện tại lão Dương cũng về hưu, có nhiều thời gian hơn theo cô ấy, nghĩ như vậy, cảm thấy cháu chắt muộn chút cũng tốt, cô ấy có thể hưởng thụ cuộc sống một chút với lão Dương.
Mấy năm này chỉ bận rộn ba con bé này, cô ấy cũng rất mệt mỏi.
Mạt Mạt phân tích thấu triệt được tâm tư của Tiết Nhã, coi như biết, cô cũng sẽ không nhắc đến, đứa nhỏ Mễ Mễ này có kế hoạch của mình, Mạt Mạt sẽ không can dự vào.
Mạt Mạt nói chuyện với Tiết Nhã một lúc, Tiết Nhã mới cáo từ.
Sau đó hai ngày Mạt Mạt gọi điện thoại cho Mễ Mễ một lần, chỉ là giúp đỡ Tiết Nhã hỏi thăm, sau đó tiếp tục làm việc.
Phong Uyển là đau thương nhất, cô ấy luôn suy nghĩ làm sao để đến công ty, tâm tư khác đều không có, cả ngày đều không có tỉnh thần gì.
Mạt Mạt phát hiện, hỏi Phong Uyển vài câu, Phong Uyển hàm hồ nói: "Tình tiết trong kịch bản bị hóc rồi, con vẫn đang suy nghĩ, cho nên mới không có tỉnh thần gì." Mat Mat nói: "Con cũng đừng trói buộc chính mình, nên ra ngoài đi khai thác tư duy, cứ buồn bực ở trong nhà tự mình nghĩ, càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt."
Mắt Phong Uyển sáng rực lên: "Mẹ, con và mẹ đến công ty được không? Do con viết cũng là người phụ nữ mạnh mẽ làm xí nghiệp, hy vọng có thể từ trên người của mẹ tìm chút linh cảm."
Phong Uyển nói xong, cảm thấy mình thật ngốc, lý do tốt như vậy mà giờ mới nghĩ ra.
Mạt Mạt không nghĩ nhiều đã đồng ý: "Được, chỉ cần con đừng ở không nổi là được."
Phong Uyển mắt sáng lấp lánh: "Sẽ không, sẽ không."
Mat Mat thấy Phong Uyển có tỉnh thần, nhẹ nhàng thở ra, lúc mang thai, sợ nhất chính là có những suy nghĩ lo lắng, cảm xúc không tốt đối với phụ nữ có thai.
Mạt Mạt nhìn Tâm Bảo, Tâm Bảo sắp sinh rồi, cô cũng phải sắp xếp tốt chuyện của công ty, tốt rồi mới có thể chăm sóc tốt cho Tâm Bảo.
Ngày hôm sau Phong Uyển được như ý nguyện đến công ty, cô ấy ở với Liên Mạt Mạt hai tiếng thì không ở lại được nữa, làm bà chủ thật vất vả, từ lúc đi vào vẫn luôn bận rộn, Phong Uyển yêu thích Liên Mạt Mạt đồng thời lại đau lòng.
"Mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi một lúc đi, công việc cũng làm không hết được." Mat Mat không ngẩng đầu: "Không sao, nếu con cảm thấy không thú vị thì ra ngoài đi dạo đi, điều kiện bên này cũng không tệ lắm."
Phong Uyển muốn mở miệng khuyên, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, Liên Mạt Mạt khổ cực như vậy, cũng là muốn trống đi thời gian để chăm sóc bọn họ, cô ấy cảm kích.
Phong Uyển quyết định, nhất định không thể để cho tâm huyết của Liên Mạt Mạt xuất hiện chỗ bẩn, bây giờ cô ấy không phải độc giả, mà chính là người Ở trong sách, người sống sờ sỜ.
Phong Uyển đi ra ngoài, có mục đích đi dạo, rất nhanh đã tìm được Từ Hải, Từ Hải đang xác minh vật phẩm đấu giá, rất nghiêm túc.
Phong Uyển phiền muộn, Từ Hải này làm sao cũng không giống như là có thể trộm vật phẩm đấu giá, xem ra chắc là do người nhà Từ Hải.
Từ Hải làm xong, Phong Uyển đi tới, thấy Từ Hải cảnh giác nhìn cô ấy, còn lui về phía sau một bước, Phong Uyển phiền muộn, cô ấy có dọa người như vậy sao?
Từ Hải cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, cười khan một tiếng: "Là bà chủ tìm tôi có chuyện gì sao?"
Phong Uyển: "Mẹ chồng tôi không tìm anh, là tôi tìm anh, tôi cảm thấy anh rất giống một người tôi đã thấy, cho nên cố ý tới hỏi một chút."
Từ Hải thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là như vậy, sự cảnh giác cũng mất: "Tôi lớn lên ở đây là người thành phổ Z, nhất định là cô nhìn lâm rồi."
"Tôi cũng chi giúp người ta hỏi, nghe nói cũng là người thành phố Z, rất giống với anh, anh có thể nói một chút về người trong nhà không? Nhìn xem có người mà tôi muốn tìm hay không?"
Từ Hải cau mày: "Người cô muốn tìm bao nhiêu tuổi, nam hay nữ vậy? Gia tộc bọn tôi thế nhưng là một gia tộc lớn."
Phong Uyển nghe thấy mắc câu rồi, mở miệng nói: "Đại khái mười chín tuổi, nam."
Từ Hải lắc đầu: "Gia tộc của chúng tôi ở bối phận của tôi thì không có ai, nhỏ nhất là 25, cô thật sự nhận lầm rồi."
Phong Uyển: "Tiểu bối thì sao?"
Từ Hải cười: "Tiểu bối thì càng không có, con của tôi là lớn nhất, mới tám tuổi."
Phong Uyển cuối cùng cũng nghe được thứ mà chính mình muốn nghe, Phong Uyển cũng phải khen ngợi bản thân, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã moi ra được, sự thông minh của cô ấy cũng là không tệ.
Phong Uyển căn bản không nghĩ tới, bởi vì quan hệ với Liên Mạt Mạt, Từ Hải sẽ không suy nghĩ nhiều, cho nên mới nói ra, nếu đổi lại là người khác cũng không thể moi ra được.
Phong Uyển moi ra được thành viên trong nhà Từ Hải, mặc dù không moi ra được địa chỉ, đã coi như không tệ, cô ấy nghĩ đến, chờ có cơ hội xem có thể tra được từ bộ phận nhân sự hay không.
Phong Uyển về văn phòng, thấy Liên Mạt Mạt đang nghỉ ngơi: "Mẹ, con tới giúp mẹ xoa bóp."
Mạt Mạt buông tay ra, cười: "Được!"
Phong Uyển mừng khấp khởi đi tới, bụng còn chưa phải rất lớn, đứng đấy cũng không phải là rất mệt mỏi.
Lực tay của Phong Uyển không phải rất lớn, Mạt Mạt cảm thấy rất dễ chịu, cô cũng hưởng thụ được sự hiếu thuận của con dâu rồi.
Mạt Mạt rất thích Tâm Bảo, nhưng tính cách của Tâm Bảo quyết định nó không biết làm những việc này, ngược lại là cô gái nhỏ Phong Uyển, chu đáo hơn một chút, trong lòng Mạt Mạt rất hài lòng, Phong Uyển và An An có tính cách tương tự nhau, hai đứa bé vẫn rất xứng đôi.
Mạt Mạt cũng không để cho Phong Uyển xoa bóp lâu, cô vẫn lo lắng cho đứa nhỏ: "Được rồi, mẹ đỡ hơn nhiều rồi, thời gian không còn sớm, đi ăn cơm nhé?"
Phong Uyển chớp mắt, lúc này mới chỉ vài phút, lần nữa cảm khái, không hổ là nữ chính mà cô ấy thích, quan tâm người khác, hiểu rõ lí lẽ.
Phong Uyển gật đầu liên tục: "Vâng."
Mạt Mạt bận rộn cho tới trưa, buổi trưa thì không vội, dẫn theo Phong Uyển đến nhà ăn, để Phong Uyển tự chọn thứ mình thích, hai người trò chuyện. Phong Uyển vừa ăn vừa nói: "Mẹ, sau này mẹ đừng quá mệt mỏi chính mình, chúng con sẽ lo lắng."
Mạt Mạt: "Được, đến ăn nhiều một chút."
Phong Uyển vâng một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Mạt Mạt bận rộn hai ngày cũng không cần đến công ty, phần lớn quyên lực đã buông xuống, có chuyện quan trọng gì gọi điện thoại cho cô là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận