Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1166. Kiem chế 2

Chương 1166. Kiem chế 2Chương 1166. Kiem chế 2
Kiềm chế 2
Mạt Mạt cũng không biết phải tiếp lời như thế nào, cô chưa từng tiếp xúc với nhà họ Dương, đến nơi này cũng ba ngày rồi, cô chưa nhìn thấy người nhà họ Dương đi ra ngoài.
Mạt Mạt và Vương Thanh lại trò chuyện thêm một lúc, đã hơn tám giờ rồi, Mạt Mạt tạm biệt đi về nhà, các con vẫn đang xem tivi!
Mạt Mạt nhìn thời gian, chợt nhớ đến trái thanh mai, Mạt Mạt sợ buổi chiều sẽ bán hết nên lái xe đi mua thanh mai.
Vừa ra khỏi khuôn viên, thông qua hàng rào, cuối cùng Mạt Mạt cũng nhìn thấy nữ chủ nhân của nhà họ Dương, khí chất lạnh lùng, trong xương cốt toát ra vẻ tao nhã.
Bây giờ ăn mặc cũng không lo nữa, người phụ nữ mặc bộ áo trên bằng vải lụa màu trắng sữa, thân dưới là chiếc quần dài bằng tơ lụa màu đen, chân mang đôi giày vải đơn giản, tóc tai được chải thẳng tắp, khuôn mặt khoảng bốn mươi mấy tuổi, trông vô cùng thanh thoát, nhưng khuôn mặt lại không có biểu cảm, tạo cho người ta cảm giác xa lánh khó gần.
Ánh mắt của Mạt Mạt dừng lại trên tóc, mái tóc đã xuất hiện tóc bạc.
Ánh mắt của Mạt Mạt dừng lại quá lâu rồi, người có chậm chạp đến đâu cũng có thể cảm nhận được, người phụ nữ nhìn Mat Mat một cái rôi quay người đi vào trong nhà.
Mạt Mạt thật sự cảm thấy lạnh lẽo, nữ chủ nhân của nhà họ Dương toát ra vẻ lạnh lùng từ trong xương cốt.
Mạt Mạt bước lên xe nhưng vẫn không chịu nổi quay đầu qua nhìn, nhưng thứ nhìn thấy chỉ là căn phòng đã đóng cửa kín mít, cô thu lại ánh mắt và lái xe đi.
Tới khu chợ, cô mua ba cân thanh mai, lại mua một ít xương sườn, còn mua trái bí đao, Mạt Mạt định trưa nay sẽ nấu canh xương hầm, thêm một ít mì ở phía dưới, nghĩ thôi cũng chảy nước miếng rồi.
Buổi trưa ăn cơm xong, Mạt Mạt chỉ ở lì trong nhà, bởi vì bên ngoài mưa lại nặng hạt rồi, Mạt Mạt coi như đã nhìn thấy cơn mưa ở thành phố Z rồi, đã mưa thì không có dấu hiệu ngưng.
Cơn mưa lất phất liên tục rơi gần hai ngày rưỡi, lúc này mới nổi gió thổi tan lớp mây, mặc dù là mưa nhỏ nhưng trong khuôn viên đã có tích nước, nhà của Mạt Mạt không có cái cuốc nên đứng ngay trước vũng nước.
Tùng Nhân: "Mẹ, con đi mua một cái cuốc nhé!"
Tùng Nhân vừa nói dứt lời, nhà họ Dương đã có người bước ra, có một bé trai chạy ra ngoài, tuổi tác cũng ngang ngang với Tùng Nhân, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, vừa ra khỏi nhà thì nữ chủ nhân của nhà họ Dương đã đuổi theo ra ngoài.
"Tiểu Lâm mau quay lại đi, bên ngoài có gió." Dương Lâm lắc đầu: "Mẹ, mẹ xem gió đâu lớn lắm, để con ra ngoài chơi chút đi mà!"
Lời cầu xin của đứa trẻ khiến người phụ nữ xiêu lòng: "Được, chỉ có thể chơi một lúc thôi!"
Người phụ nữ quay về nhà, đôi mắt của Tùng Nhân khe chuyển động, cùng tuổi chắc chắn là dễ nói chuyện.
Tùng Nhân chạy đến bên cạnh hàng rào và gọi lớn: "Này, tớ tên là Trang Liên Ninh, vừa dọn đến đây, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, cậu tên là gì?"
Dương Lâm chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Tùng Nhân và chỉ vào mình: "Cậu đang nói chuyện với tớ hả?"
Tùng Nhân: "Tất nhiên là cậu rồi, ở đây đâu còn người nào khác!"
Khuôn mặt trắng bệch của Dương Lâm có chút ửng đỏ lại thường và kích động nói: "Tớ tên là Tiểu Lâm, không phải, là Dương Lâm, cậu gọi tớ Tiểu Lâm là được rồi."
Mạt Mạt cứ đứng nhìn con trai và Dương Lâm nói chuyện, nhưng có thể nhìn thấy thể chất của cậu bé rất yếu, rất giống với Thanh Xuyên lúc nhỏ, do ảnh hưởng từ trong bụng mẹ, cô lại nhớ đến tình trạng của nhà họ Dương, có lẽ là bị suy dinh dưỡng trầm trọng.
Hơn nữa nhìn trạng thái kích động của cậu bé, đứa bé này không có bạn bè, Tùng Nhân có lẽ là người đầu tiên chủ động nói chuyện với cậu bé, những đứa trẻ trong đại viện đều là những đứa bé nghịch ngợm, nhà họ Dương lại có tình trạng như vậy, chắc chắn đứa bé đã bị cô lập.
Mạt Mạt nhìn Dương Lâm, ánh mắt trở nên nhẹ nhàng, Thanh Xuyên năm xưa sức khỏe yếu ớt cũng không có bạn bè.
Nghe thấy tiếng trò chuyện bên ngoài, nữ chủ nhân của nhà họ Dương đi ra ngoài, thấy con trai đang trò chuyện rất vui vẻ, trên khuôn mặt kích động đến mức hơi đỏ lên, những lời đến khóe môi đã nghẹn xuống, cô ấy nhìn về phía Mạt Mạt: "Tiết Nhã"
Bạn cần đăng nhập để bình luận