Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1596. -

Chương 1596. -Chương 1596. -
Tê Hồng biết Mạt Mạt có lời muốn nói với Mễ Mễ nên đưa con về nhà.
Mạt Mạt kéo Mễ Mễ lại, để Mễ Mễ nhìn cô,"Mẹ nuôi đưa con ra nước ngoài cũng là để tốt cho con, mẹ nuôi không phải không cần Mễ Mễ, đương nhiên mẹ nuôi cũng trưng cầu ý kiến của Mễ Mễ."
Mễ Mễ đã không còn là đứa bé ngu ngơ nữa, cô bé đã bảy tuổi rồi, có năng lực phân tích, đương nhiên biết được mẹ nuôi không phải không muốn nuôi cô bé nữa.
Mễ Mễ ôm chặt lấy eo Mat Mạt,"Con không muốn rời xa mẹ nuôi."
Mạt Mạt biết Mễ Mễ là đứa bé biết lấy ân báo ân,'Mẹ nuôi cũng không muốn rời xa con, nhưng vì tương lai của con, chi đành tạm thời rời xa."
Mạt Mạt đều nghe hiểu cả, chỉ có điều lúc bắt đầu không thể chấp nhận được, cô bé thực sự rất thích đàn piano, hơn nữa cô bé cũng biết, cô bé không phải là đứa học hành giỏi giang, cô bé muốn báo ơn mẹ nuôi thì phải có thành tựu, đàn piano chính là hi vọng của cô bé.
Mạt Mạt biết cho Mễ Mễ thời gian thì Mễ Mễ sẽ có thể chấp nhận được,"Được rồi, cũng phải đợi mấy năm nữa, giờ chưa gấp."
Mễ Mễ gật đầu,'Dạ."
Kì nghỉ lễ Quốc Khánh đã tới, ở thời đại này chưa có kì nghỉ bảy ngày, chỉ được nghỉ vài ngày mà thôi.
Mạt Mạt không có kì nghỉ, đám trẻ con hiếm có được nghỉ lễ, Trang Triều Dương cũng nhớ con nên đón mấy đứa tới bộ đội.
Trong nhà không có trẻ con, vừa hay có thể trang trí, tủ đặt trước đã được giao đến, hai ngày trang trí sửa sang là có thể xong xuôi, chị dâu Tôn ở nhà trông nom là được rồi.
Đám trẻ con ve trước hôm đi học lại, phòng thay quần áo đã được sửa sang xong, quần áo của mấy đứa đều đã được cho vào trong phòng thay quần áo.
Tủ quần áo lớn trong phòng ngủ của Mạt Mạt đã được đem ra hết, trong phòng vô cùng trống trải, cô định để thêm sô pha vào.
Mạt Mạt xem phòng thay quần áo đã được sửa sang xong, rồi lại xem đến những phòng khác, vô cùng muốn trang trí sửa sang lại nhà cửa, nhưng đáng tiếc nhà cửa không phải của mình, cô chỉ có thể sửa một chút, không được phép sửa nhiều.
Đám trẻ con về, cực kì thích phòng thay quần áo, mỗi đứa trẻ đều có khu vực của riêng mình.
Kì nghỉ của đám trẻ con kết thúc, Mạt Mạt cũng phải đi rồi.
An An buồn bực nhất,"Mẹ, con cũng muốn đi, con có thể xin nghỉ, sẽ không ảnh hưởng tới học hành đâu."
Mat Mat từ chối,"Không được, đây không phải là vấn đề học hay không học, con không thể làm ra chuyện đặc biệt, cũng tốt, Ởở nhà trông em."
Mê Mễ nghe lời nhất, tuy rằng cũng muốn đi, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời "Mẹ nuôi nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, chú ý an toàn."
Hiển nhiên chuyện lần trước, Mạt Mạt vẫn có ám ảnh.
Mạt Mạt rất quan tâm,"Mẹ nuôi sẽ chú ý, Mễ Mễ và anh ở nhà phải ngoan đấy, mẹ nuôi về mua quà cho các con."
Mễ Mễ gật đầu,"Dạ dạ."
Còn về Thất Cân, Mạt Mạt muốn đưa đi cùng, vốn Mạt Mạt không muốn đưa đi, nhưng mẹ cô yêu cầu đưa đi cùng, mẹ cô nhớ Thất Cân rồi.
Thất Cân hơi đắc ý trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, khóe miệng muốn nhướn lên nhưng lại nhịn lại, khiến An An thấy thế liền xoa tóc Thất Cân.
Hành lý của Mạt Mạt đã thu dọn xong xuôi, cô còn mua không ít tôm và mực khô, những thứ này trực tiếp đem qua đó.
Mạt Mạt sắp xếp mọi người trong nhà xong thì đưa Thất Cân đi chuyến máy bay sớm nhất tới thủ đô.
Lần này người ra sân bay đón là Thanh Bách, Mạt Mạt khá ngạc nhiên,'Anh, anh ở nhà hả!"
Thanh Bách khởi động xe,"Đừng khoa trương thế, anh cũng có kì nghỉ phép có được không?"
Mat Mat trêu,"Nói thật, bao nhiêu năm nay em cũng quên mất là anh có ngày nghỉ rồi, môi lần gọi điện thoại cho mẹ, anh đều không ở nhà."
Mạt Mạt rất chăm gọi điện thoại, mấy ngày gọi một lần, tần suất rất cao, tần suất cao như vậy mà đều không gặp anh cả ở nhà một lần, có thể thấy anh cả là người cuồng công việc.
Thanh Bách cũng rất hổ thẹn với cha mẹ, nhưng công việc của anh ấy như vậy, với vợ lại càng thêm cảm kích, may mà có vợ coi sóc nhà cửa.
Thanh Bách liếc em gái,'Em còn không xấu hỏi mà nói anh, Trang Triều Dương không phải cũng thế à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận