Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 627. Quan he gì 1

Chương 627. Quan he gì 1Chương 627. Quan he gì 1
Quan hệ gì 1
Sắc mặt Tùng Nhân cứng đờ, nhìn chiếc giường bừa bộn, cậu ngồi xổm xuống phủi phủi rồi đá tung mấy cái vải bọc xuống đất, trên giường chỉ còn lại ruột chăn, lúc này trên giường không còn bừa bộn nữa.
Mat Mạt: "..."
Tùng Nhân bò xuống giường, mang giày vào, ôm vỏ chăn chạy ra ngoài. Mạt Mạt chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào, thầm nghĩ hỏng rồi, vội vàng xuống giường, Tùng Nhân đã ném chăn vào trong vại nước trong phòng vệ sinh.
Mạt Mạt hít sâu mấy hơi nhưng không thể kìm nén sự tức giận được nữa: "Tùng Nhân, con đang làm gì vậy?"
Tùng Nhân tỏ vẻ rất vô tội: "Con đang giúp mẹ giặt chăn mà, Tùng Nhân có làm gì sai không?”
Mạt Mạt tức giận đến mức choáng váng, thằng nhóc này phản ứng cũng rất nhanh đấy. Lại có tiếng gõ cửa, Mat Mạt mới nhớ tới là có người tới, trừng mắt nhìn Tùng Nhân một cái: "Đừng tưởng rằng con có thể trốn thoát trừng phạt được, ngoan ngoãn đến đứng úp mặt vào tường cho mẹ.”
Tùng Nhân nhúc nhích ngón tay, thấy mẹ nghiêm túc, biết trốn không thoát được, đành cúi đầu thành thành thật thật đi chịu phạt. Mat Mat xoay người đi mở cửa, Thanh Nghĩa lau mồ hôi: "Chị, sao lâu như vậy chị mới mở cửa thế?"
Mạt Mạt tiếp nhận mấy bao đồ nặng trong tay Thanh Nghĩa: "Em vào hỏi Tùng Nhân là biết."
Thanh Nghĩa nhìn Tùng Nhân đang đứng chịu phạt, cười: "Ồ, cháu lại gây họa nữa rồi à?"
Ánh mắt Tùng Nhân sáng lấp lánh nhìn cậu tư của mình, trong mắt to viết rõ, cứu cháu với.
Mạt Mạt liếc mắt một cái: "Hôm nay ai nói giúp cũng không thoát được đâu, con cứ ngoan ngoãn đứng đó cho mẹ.”
Thanh Nghĩa ngồi xuống: "Không phải là cậu không giúp cháu, lời mẹ cháu nói, đến cậu cũng phải nghe."
Tùng Nhân thất vọng nhìn cậu tư, vừa rồi đáng lẽ cậu không nên đem hy vọng đặt lên người cậu tư mà làm gì.
Thanh Nghĩa: "..."
Cậu có cảm giác, Tùng với cùng Thanh Nghĩa: "Sáng nay không thấy em trở về, chị còn tưởng rằng ngày mai hai người mới về đấy!"
Thanh Nghĩa giải thích: "Bọn em ở Bình trấn mua vài thứ, lại ăn cơm trưa nên hơi mất thời gian một chút."
Mạt Mạt nhìn những thứ Thanh Nghĩa mang đến, thật đúng là không ít, một túi quần áo, một túi nghe được tiếng đồ sứ va chạm, hẳn là bát đũa nồi niêu các loại. Mat Mạt tính toán kỳ nghỉ của Thanh Nghĩa: "Bọn em còn có hai ngày nghỉ nữa, sáng mai lại lên núi à?"
Thanh Nghĩa lắc đầu: "Bọn em còn có rất nhiều thứ cần mua, không cần lên núi gấp như vậy, hai ngày này bọn em tranh thủ đi mua đồ cái đã."
Mạt Mạt hiểu rõ mua sắm đồ dùng trong nhà là khó khăn đến thế nào: "Hai đứa có thể mang lên núi hết một lần không?"
Thanh Nghĩa: "Chia làm hai lần rồi mang lên, ngày mai bọn em sẽ trở về một chuyến, tranh thủ về sớm một chút, ngày mốt lên núi cũng gần như vậy."
Mạt Mạt liếc nhìn thời gian: "Hai đứa nghỉ ngơi một lát đi, chị đi giặt chăn cái đã."
Tùng Nhân nghe thấy chăn: "Mẹ ơi, con giúp mẹ giặt nhé."
"Không cần."
"Mẹ, cho con một cơ hội sửa sai đi mà."
Mạt Mạt: "... Câu này con học từ ai vậy?"
"Chail”
Mat Mạt: "..."
Thanh Nghĩa: "..."
Lúc Mạt Mạt giặt chăn xong là đã ba giờ, Tùng Nhân đã cùng với anh em Vân Kiến xuống lầu chơi.
Thanh Nghĩa ngủ dậy, Mộng Nhiễm muốn giúp Mạt Mạt làm việc, Mạt Mạt đuổi Mộng Nhiễm và Thanh Nghĩa ra ngoài: "Hai đứa ra ngoài đi dạo đi, phong cảnh gần quân khu cũng không tệ lắm." Mộng Nhiễm: "Chị, để em ở nhà giúp chị làm việc cũng được!”
Mạt Mạt ngồi trên giường khâu chăn, cười nói: "Chị chỉ có chút việc trong tay này thôi, thật sự không cần hỗ trợ đâu, em đi đi."
Thanh Nghĩa lôi kéo Mộng Nhiễm: "Chị, vậy thì bọn em đi đây.”
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ."
Mạt Mạt khâu xong chăn đã là bốn giờ, cô đứng dưới cửa sổ nhìn đám Tùng Nhân đang chơi mèo đuổi chuột, Mạt Mạt thấy bọn nhỏ vui vẻ liền đứng dậy đi nấu cơm.
Một lúc sau, Mộng Nhiễm và Thanh Nghĩa trở về, Mộng Nhiễm vẫn luôn im lặng, Mạt Mạt hỏi Mộng Nhiễm: "Có phải Thanh Nghĩa bắt nạt em không, chị sẽ phân xử cho em."
Thanh Nghĩa bị oan uổng: "Chị, chuyện này cũng không liên quan đến em mà."
Mộng Nhiễm cố gắng nở nụ cười: "Chị, em không sao đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận