Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1416. Nhân Quả 2

Chương 1416. Nhân Quả 2Chương 1416. Nhân Quả 2
Trang Triều Lộ vừa thấy vậy, được rồi, cô ấy không chen lời được, kéo Mạt Mạt đi chuẩn bị nấu cơm.
Mat Mat"Chi,chi cũng mệt rồi, để em làm là được."
Trang Triều Lộ,"Ngồi máy bay thì mệt gì đâu, không mệt chút nào cả, đi thôi, hai chúng ta nấu cơm có thể nhanh hơn một chút, ăn sớm còn đi nghỉ ngơi sớm."
Mạt Mạt nói không lại Trang Triều Lộ, Trang Triều Lộ là người có chủ kiến, dù sao thì chủ kiến lớn hơn Mạt Mạt, Mạt Mạt cuối cùng chỉ đành đồng ý rồi.
Đồ chuẩn bị cho bữa tối Mạt Mạt đã chuẩn bị xong từ chiều, hai người đồng thời xào nấu, hiệu quả gấp bội luôn, không đến bốn mươi phút là bắt đầu ăn cơm.
Tô Nhị đi vòng quanh bàn ăn một lượt,'Ôi trời, một bàn đồ ăn lớn như vậy mà nhanh như vậy đã xong rồi?"
Trang Triều Lộ vỗ vào cái tay đang ăn vụng của chồng.
"Đồ ăn Mạt Mạt đã xuất bị xong xuôi hết nên đương nhiên là nhanh rồi, anh nhanh đi rửa tay đi, lát nữa đợi đám trẻ con về là ăn cơm." Tô Nhị xoa mu bàn tay đỏ ửng, ngoan ngoãn đi rửa tay. Bát đũa Mat Mạt vừa bày xong xuôi thì Tùng Nhân và An An tan học về nhà, phía sau còn có Mễ Mễ và Thất Cân đi theo.
Mạt Mạt,"Mấy đứa gặp nhau ở cửa hả?"
Tùng Nhân gật đầu,'Gặp nhau ở cổng lớn nên Mễ Mễ và Thất Cân xuống xe trước luôn, mẹ, cô và chú đâu ạ?"
Mễ Mễ còn chưa trả lời thì Trang Triều Lộ bưng canh từ trong bếp đi ra,"Cô ở đây này, Tùng Nhân có nhớ cô không?"
Mồm miệng Tùng Nhân ngọt, là đứa con đầu lòng, địa vịa trong lòng tất cả mọi người đều khác biệt, cho dù An An hiểu chuyện, nhưng trong lòng Trang Triều Lộ, vẫn thích nhất là Tùng Nhân.
Tùng Nhân cười hi hi,"Nhớ ạ."
Trang Triều Lộ xoa đầu Tùng Nhân, rồi lại xoa mặt An An một cái, bế Thất Cân lên, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Mễ Mễ, ra dấu gật gật đầu, coi như đã thừa nhận Mễ Mễ rồi.
Mê Mễ hơi ngây ngốc, tuy rằng hôm nay mẹ nuôi nói là có cô đến, nhưng lần đầu tiên gặp rất lo lắng, hai tay túm váy, miệng hơi hé ra, không biết nên mở miệng như thế nào.
Trang Triều Lộ cười dịu dàng,"Cháu là Mễ Mễ hả, cô là cô Triều Lộ."
Mễ Mễ có thể cảm nhận được thiện ý, giảm bớt lo lắng, lảnh lót nói to,'Cháu chào cô, cháu là Mễ Mễ."
Mễ Mễ nói câu đầu tiên, trong lòng hoàn toàn thoải mái hơn.
Con gái trong nhà vốn đã ít, Mễ Mễ có vẻ ngoài khiến người ta yêu thương, trong lòng Trang Triều Lộ đã có mấy phần yêu thương, đặt Thất Cân xuống,'Mấy đứa nhanh đi rửa tay ăn cơm."
Một tiếng yêu cầu của Trang Triều Lộ, đám trẻ con đều đi rửa tay.
Tô Nhị ngồi bên cạnh Trang Triều Dương, cảm khái với Trang Triều Dương,"Thời gian trôi qua nhanh quá, năm đó còn là thiếu niên lạnh lùng, giờ con trai đã thành thiếu niên rồi."
Trang Triều Dương không khỏi nhớ về quá khứ, năm đó lần đầu tiên đến nhà chị, mặt mũi lầm lì, rất không thích anh rể, cho rằng anh rể cướp đi chị gái.
Bởi vì không có mẹ, chị gái trong lòng anh chính là sự tôn tại của mẹ.
Tô Nhị thấy Trang Triều Dương xấu hổ, biết được thằng nhóc này nhớ tới năm đó làm mình làm mẩy với anh ấy như thế nào.
Trang Triều Dương rót rượu cho Tô Nhị, Trang Triều Lộ lườm Tô Nhị một cái, Tô Nhị vội cười trừ,"Anh nhớ rồi, không uống nhiều, chỉ ba ly."
Trang Triều Lộ hài lòng thu hồi lại ánh mắt, hô hoán đám trẻ con ăn cơm ăn thứ ăn.
Thất Cân nhìn chú không chớp mắt, khiến cho Tô Nhị ngây ra,"Thất Cân, cháu nhìn chú làm gì? Không quen chú rồi hả?"
Thất Cân trợn mắt, cảm thấy chú đang nghi ngờ trí thông minh của nó, Thất Cân không ngốc, van nhớ chú."
Tô Nhị vui vẻ,"Thế Thất Cân sao cứ nhìn chú thế?"
Thất Cân tuổi còn nhỏ, là một đứa bé ngay thắng,"Vì chú giống cha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận