Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1176. Thằng nhãi con 2

Chương 1176. Thằng nhãi con 2Chương 1176. Thằng nhãi con 2
Mạt Mạt rất hiếu kỳ về Dương Phong, nghe Vương Thanh nói, Dương Phong vì bảo vệ Tiết Nhã mà từ bỏ cơ hội thăng chức, mười năm chỉ vùi trong một chức vị, nếu không cũng sẽ không có chuyện hơn năm mươi tuổi rồi mà lại cùng cấp bậc với Trang Triều Dương.
Mạt Mạt thái rong biển hỏi: "Dương Phong là hạng người gì?"
Trang Triều Dương: "Dương Phong, hôm nay họp anh cũng mới tiếp xúc, mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng lúc trở về có hàn huyên vài câu, người này ấy à, tâm tư giấu kín, anh mượn cơ hội tìm hiểu chuyện của đại viện, không moi ra được điều gì từ trong miệng của anh ta, tâm tư của người này rất kín đáo."
Mạt Mạt đặt rong biển vào trong mâm, lấy tảo bẹ ra, cười nhẹ: "Tâm tư không kín đáo thì cũng không bảo vệ được Tiết Nhã và Dương Lâm."
Trang Triều Dương xếp đồ ăn yêu thích vào trong chậu: "Anh kết giao gặp không ít người, không có một ai là đơn giản cả, anh đã moi tin tức nhiều ngày như vậy, còn không nhiều bằng em."
Mạt Mạt: "Bên này em cũng không đơn giản, nếu không phải chị dâu Vương chủ động bày tỏ quan hệ thân thiết, em cũng không chiếm được tin tức này, những nữ chủ nhân của cấp bậc khác cũng đều rất tỉnh thông đó.”
Mấy ngày nay Mạt Mạt cũng gặp được mấy người chị dâu khác, khách khí, xưa nay không nhiều lời, hỏi cái gì thì trả lời cái đó, trả lời cũng là những thứ đã nghĩ sẵn trong lòng.
Mạt Mạt coi như được mở mang kiến thức, thực sự là cao hơn một cấp so với những hàng xóm trước kia.
Trang Triều Dương: "Chúng ta ấy à, làm tốt chuyện của mình là được, còn nữa, nếu như nhà họ Trịnh lại tới gây phiền phức, không cần khách khí, chồng em cao hơn nửa cấp so với nhà họ Trịnh."
Mạt Mạt: "Em biết, vợ anh anh còn không hiểu rõ à, sẽ không chịu thiệt."
Hai vợ chồng ở trong căn bếp ấm áp chuẩn bị bữa tối, mùi vị nước dùng hải sản tung bay khắp căn phòng, bọn nhỏ cũng không xem TV nữa, đều chuyển hướng đến nhà bếp.
May mà nhà bếp đủ lớn, nếu không còn không cử động nổi người nữa.
Lúc Mạt Mạt quay đầu, Tùng Nhân đã ăn vụng lạp xưởng mà mẹ đã thái xong, bị cha tóm gọn, đều bị đuổi ra ngoài."
Tùng Nhân đứng ở cửa phòng bếp, gân cổ gào lên: "Cha, vừa rồi cha còn ăn vụng nữa, sao lại đuổi bọn con, a, con biết rồi, cha muốn ở chung với mẹ, cha nói thẳng không được sao, chúng con sẽ không làm bóng đèn."
Trang Triều Dương bị vạch trần tâm tư, xắn tay áo lên: "Thằng nhãi con, nhìn dáng vẻ con ba hoa kìa, ở nhà nhất định không ngoan ngoãn, hôm nay cha sẽ trừng trị con một chút, để cho con biết, trong nhà ai mới là đại vương."
Tùng Nhân a một tiếng, xoay người chạy, vừa chạy vừa kêu: "Cha, chúng ta đừng nên thẹn quá hoá giận, ai u, cha, con đã lớn như vậy rồi, sao cha còn đánh mông con.”
An An và Thất Cân yên lặng đứng ở nơi hẻo lánh, cầm hoa quả trong tay, nhìn anh cả bị cha đuổi kịp, An An cười giống như hồ ly: "Bộ phim đấu võ này xem hay thật."
Thất Cân mập mạp gật đầu, hiếm khi đáp lại: "Ừm"
Nhà cửa ở phương Nam không thể so với phương Bắc, tường nhà ở phương Bắc dày hơn, ngăn lạnh, giữ ấm, cho nên hiệu quả cách âm rất tốt, mà phương Nam thì lại mỏng hơn một chút, cách âm không tốt bằng phương Bắc.
Chất giọng của Tùng Nhân đã được luyện tập, kêu la oai oái, không ngừng cầu xin tha thứ, tiếng cười ha ha, cuối cùng An AN và Thất Cân cũng gia nhập trận chiến.
Mạt Mạt bê nồi lẩu và đồ ăn đi ra, trận chiến giữa cha và con trai đã kết thúc, Trang Triều Dương ấy à, không còn dáng vẻ nghiêm túc nữa, nhìn thấy con trai cả đang bị đè lên, bị thằng thứ hai ấn lấy tay, bị thằng ba cưỡi ở trên ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận