Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 516. Nhiệm vụ 2

Chương 516. Nhiệm vụ 2Chương 516. Nhiệm vụ 2
Nhiệm vụ 2
Lúc Mạt Mạt thức dậy, Trang Triều Dương và Liên Thanh Bách đang trò chuyện, Triệu Tuệ cho con uống sữa xong cũng ra ngoài giúp đỡ dọn bàn.
Sau khi Mạt Mạt rửa mặt xong, mọi người ngồi xuống ăn cơm, Liên Thanh Bách nói: "Trời tuyết rơi dày, trẻ con không thể chịu lạnh, anh và Triệu Tuệ phải làm phiền vài ngày rồi."
Triệu Tuệ ăn miếng cháo rồi nói: "Thanh Bách, buổi tối mang chút lương thực, lấy thêm tã và quần áo của con trai qua bên này."
Liên Thanh Bách nói: "Được."
Trang Triều Dương đặt cái chén xuống: "Nhà của em không thiếu cái ăn, không cần lấy."
Liên Thanh Bách nhìn bầu trời bên ngoài: "Nếu bọn anh chỉ ở một hai ngày thì anh không lấy đâu, nhìn thời tiết này, chúng ta nhất định phải đi làm nhiệm vụ, nói không chừng mấy ngày cũng không về nhà, Triệu Tuệ phải thường xuyên qua đây ở nên nhất định phải lấy lương thực."
Liên Thanh Bách kiên trì phải lấy lương thực, cuối cùng cứ quyết định như vậy.
Trang Triều Dương và Liên Thanh Bách mặc quần áo bỏ đi, Triệu Tuệ nhờ Mạt Mạt trông con, cô ấy dọn dẹp nhà cửa. Mạt Mạt bế con ngồi trên chiếc ghế: "Tụi chị đến ở, trong nhà náo nhiệt hơn nhiều đói"
Triệu Tuệ nói: "Đúng vậy, chị ở trong nhà còn có con cái bầu bạn, em chỉ có một mình, Tề Hồng cũng không thể qua chơi với em nhiều, bây giờ thì tốt rồi, hai chúng ta bầu bạn với nhau."
Mạt Mạt gật đầu, chơi đùa với bàn tay mập mạp của cháu trai: "Thằng nhóc này sáu tháng tuổi rồi, có thể ăn đồ rồi chứ!"
Triệu Tuệ cười nói: "Đã cho nó ăn từ lâu rồi, canh gạo hoặc là canh súp, thằng nhóc này không kén ăn, cho cái gì cũng ăn, nếu em ăn đồ để thằng bé thấy không cho nó thì còn khóc lóc nhõng nhẽo nữa đó!”
Mạt Mat bế đứa bé đứng dậy: "Hèn chi thằng nhóc này mập mạp như vậy."
Mạt Mạt vừa nói xong, đứa trẻ cứ a a a với Mạt Mạt, Mạt Mạt cười khúc khích: "Thú vị quá, giống như đang nói chuyện với em vậy."
"Đây là đang vui mừng đó."
Trong nhà có trẻ con, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, dỗ dành trẻ con một lúc là cả buổi sáng trôi qua.
Cơm trưa do Mạt Mạt nấu, nấu canh súp, cô múc ra phần sệt sệt cho đứa bé ăn, Triệu Tuệ cho con ăn trước, thằng bé chóp chép chóp chép ăn thành tiếng.
Thằng bé vừa ăn vừa vừa cười tít mắt nhìn cô, nuốt ực xuống, đưa lưỡi ra chờ đợi, ăn vào trong miệng vẫn còn mỉm cười.
Trong lòng Mạt Mạt mềm nhữn cả ra, quá đáng yêu rôi.
Triệu Tuệ cười nói: "Có phải rất thú vị không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Thú vị lắm đó."
Triệu Tuệ: "Thằng bé khỏe mạnh thông minh như vậy cũng nhờ có em đó, lúc chị mang thai em thường xuyên tặng đồ cho chị bổ sung dinh dưỡng."
Mạt Mạt sờ sờ vào bụng của mình: "Thằng bé này cũng không thiếu dinh dưỡng, chắc là cũng rất thông minh đó."
Triệu Tuệ nói: "Hai đứa em đều rất thông minh, đứa bé lại không thiếu dinh dưỡng, thằng bé này trưởng thành sẽ tài giỏi lắm cho coi."
Mạt Mạt cười tít mắt: "Tới lúc đó là biết rồi."
Buổi tối Trang Triều Dương về nhà trước, Liên Thanh Bách nửa tiếng sau mới trở về, mang theo hai túi đồ lớn, đặt ở trước cửa phủi bớt tuyết mới xách vào, gọi lớn Triệu Tuệ: "Vợ, phơi tã và quần áo của con trai lên đi, có chút lạnh."
"Em biết rồi."
Mạt Mạt bế đứa bé đi qua đó, Liên Thanh Bách đang xếp từng món đồ ra bên ngoài, khoảng năm cân gạo trắng, mười cân bột mì, hai mươi cân bột ngô, còn có hai miếng thịt và mười quả trứng gà.
Mạt Mạt ngơ ngẩn: "Anh cả, anh mang quá nhiều đó."
Liên Thanh Bách đứng thẳng lưng: "Không nhiều, hai vợ chồng tụi anh ít nhất phải ở một tuần đó." Trang Triêu Dương bày chén đũa: "Các anh có nhiệm vụ rồi sao?"
Liên Thanh Bách gật đầu: "Đúng vậy, trưa mai đi rồi, bọn anh dọn đẹp về phía đông, nhiệm vụ lần này ít nhất phải ba ngày, còn cậu?"
Trang Triều Dương nói: "Bọn em dọn đẹp về phía bắc, cũng là trưa mai đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận