Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1790. -

Chương 1790. -Chương 1790. -
Lý Vinh Sinh cũng nhìn thấy, mặt cũng đen lên, Lý Vinh Sinh coi Liên Mạt Mạt như chị ruột, con của chị cũng là cháu ruột bên ngoại nhà cậu, Dương Lâm đang làm chuyện gì vậy, không phải thằng nhóc này thích Mễ Mễ sao? Tiểu yêu tỉnh bên cạnh này lại là chuyện gì đây?
Ánh mắt bên chỗ Mạt Mạt quá chân thực, bạn gái bên cạnh Dương Lâm, Lý Tư Mẫn muốn không phát hiện cũng khó.
Lý Tư Mẫn theo ánh mắt nhìn sang, cứng người, có chút choáng váng, người nổi tiếng ở thành phố Z, Lý Vinh Sinh ông lớn trẻ tuổi nhất trên thương trường ở thành phố Z.
Liên Mạt Mạt, xí nghiệp gia đình và nhà từ thiện nổi tiếng, nghe nói bối cảnh vững chắc, còn có quan hệ với nhà họ Thẩm ở thủ đô, nghe nói cũng là quan hệ họ hàng với nhà họ Khâu.
Hai người kia sao lại nhìn chằm chằm cô ta với ánh mắt như dao sắc vậy! Cô ta không thể trêu chọc vào kiểu người này, người ta chỉ cần mấp máy miệng là có người lấy lòng, chuyện cô ta bị biến mất cũng chỉ là chuyện vài phút.
Lý Tư Mẫn lui ra phía sau một bước, đứng sau lưng Dương Lâm, chặn lại ánh mắt, mới cảm giác an toàn hơn một chút, ánh mắt của Lý Tư Mẫn xéo qua nhìn chăm chú lên lưng Dương Lâm, trong lòng cảm thấy an tâm, người này nhất định phải nắm lấy. Dương Lâm là người man cảm, từ động tác của Lý Tư Mẫn đã phát hiện ra, quay đầu, sửng sốt, sau đó sau lưng đổ mồ hôi, lo lắng.
Cậu ấy đã buôn bán nhiều năm như vậy, người nào mà chưa từng thấy, nhưng nói ra cũng có người không tin, cậu ấy rất sợ dì Liên.
Dì Liên rất ít khi có vẻ mặt như thế này, đây là nổi giận, đã nhiều năm như vậy dì Liên có gặp phải chuyện lớn hơn nữa cũng sẽ không nổi giận, nhưng bây giờ lửa giận đang hướng về phía cậu ấy.
Dương Lâm rất thông minh, lập tức đã biết tại sao, căn nguyên là ở trên người Lý Tư Mẫn, bạn gái đồng hành ngày hôm nay, mời người phát ngôn mà công ty mời tới.
Mạt Mạt thấy Dương Lâm đi về phía cô, sắc mặt vẫn không có biểu cảm, nhưng sự tức giận ở đáy mắt đã biến mất.
Mat Mạt nghĩ rõ ràng rồi, chuyện của Dương Lâm và Mễ Mễ, chưa đâu vào đâu cả, người của hai nhà biết thì đã sao, lại chưa chính thức gặp mặt, hơn nữa hai đứa chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không thật sự ở bên nhau, thật sự không có chuyện gì.
Thập niên 90 đã cởi mở hơn nhiều so với những năm tám mươi, đính hôn hay huỷ hôn cũng không phải chuyện gì cả, huống chi hai người cũng chưa chính thức nói với người nhà là người yêu!
Mạt Mạt đã nghĩ thông rồi, nhưng sắc mặt của Lý Vinh Sinh đã rất u ám, bởi vì Lý Tư Mẫn vậy mà cũng theo tới.
Dương Lâm vừa đi về bên này, vừa thấp thỏm không yên, ở chung nhiều năm như vậy, dì Liên cũng coi như là thầy của cậu ấy, tính khí của dì Liên cậu cũng hiểu rõ, coi mình là người một nhà mới có thể nổi giận, nhưng không tức giận, vậy thì không phải người của mình rồi.
Dương Lâm hơi hồi hộp trong lòng một chút, cả người đều cứng đờ, thiếu niên năm đó đã là người thành công, ít có chuyện gì khiến cho Dương Lâm biến sắc, nhưng bây giờ sắc mặt đã thay đổi.
Dương Lâm không nhúc nhích: "Dì Liên, là lỗi của cháu, đều là lỗi của cháu."
Mạt Mạt vẫn nhàn nhạt như cũ: "Đứa nhỏ này, lại nói mê sảng rồi, cháu có lỗi gì, nhanh đi mau lên!"
Cả người Lý Tư Mẫn cũng choáng váng, vậy mà lại quen biết, hơn nữa tổng giám đốc Dương ở trong mắt cô ta luôn ở trên cao, vậy mà không nói một câu đã nhận sai, trong mắt tràn đầy sự cầu xin, đây là tổng giám đốc Dương mà cô ta quen biết sao?
Trong mắt Lý Tư Mẫn mang theo sự tìm tòi, ánh mắt dò xét chuyển động qua lại trên người Dương Lâm và tổng giám đốc Liên.
Mạt Mạt không thích bị người khác quan sát trần trụi như vậy, cô không định tức giận, thế nhưng không định nuông chiều người nào, híp mắt: "Cô gái, cha mẹ cô không nói với cô rằng cô như này rất không lễ phép sao?"
Lý Tư Mẫn đỏ mặt, vừa rồi cô ta không chú ý, muon xin lôi, nhưng Mat Mạt ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Lý Tư Mẫn, Lý Tư Mẫn càng đỏ mặt hơn.
Dương Lâm đột nhiên quay đầu, Lý Tư Mẫn vậy mà cũng theo cùng, trong lòng càng không vui, cậu ấy dẫn theo Lý Tư Mẫn làm bạn gái, bởi vì Lý Tư Mẫn là người phát ngôn của công ty.
Hôm nay tới đều là người có trình độ cao nhất, dẫn theo Lý Tư Mẫn đi một vòng, cũng coi như là làm tuyên truyền.
Nhưng bây giờ, cậu ấy hối hận vì quyết định này rồi, chuyện ngày hôm nay, nhất định ở trong lòng dì Liên cậu ấy đã mất điểm rồi.
Hơn nữa còn là một lần giảm đến tận cùng, cậu ấy rất vất vả dựa vào chuyện thường xuyên ra nước ngoài để gặp Mễ Mễ, lại giúp đỡ mang đồ vật, mới cọ được ít hảo cảm, thoáng một cái nói không chừng mất rồi.
Dương Lâm hít sâu một hơi, bởi vì Mễ Mễ còn nhỏ, cậu ấy lại đồng ý với dì Liên, hai người cũng chưa chính thức là người yêu, chỉ là hắn chơi tâm nhãn ở đại viện tuyên bố chủ quyền mà thôi, hiện tại Dương Lâm lo lắng thấp thỏm không yên.
Mạt Mạt thấy Lý Vinh Sinh định mở miệng, kéo Lý Vinh Sinh một cái: "Không phải em nói có người muốn gặp chị à, đi thôi!"
Mạt Mạt không cho Lý Vinh Sinh cơ hội, lôi kéo Lý Vinh Sinh vốn dĩ định đi, Lý Vinh Sinh lại nhỏ giọng nói: "Chị, chị cứ buông tha cho Dương Lâm như vậy hả?" "Co cái gì mà buông tha với không buông tha, Dương Lâm vốn dĩ chưa chính thức là người yêu với Mễ Mễ, bây giờ chúng ta nổi giận không phải vừa vặn ngồi vững chỗ người yêu à, em cũng đừng gài con gái chị chứ.”
Lý Vinh Sinh giật mình, cậu ấy cũng không tức giận nữa: "Phải rồi, con trai có hai chân nhiều lắm, người xuất sắc càng không ít, Mễ Mễ mới bao nhiêu tuổi, chờ mấy năm nữa, em lại giúp xem mặt mấy người tốt."
Giọng của Lý Vinh Sinh đủ để Dương Lâm nghe được, Dương Lâm hít vào mấy hơi, xong rồi, lần này ấn tượng tốt hoàn toàn mất rồi.
Lý Tư Mẫn cũng không phải người ngốc, phụ nữ vốn dĩ mẫn cảm, bây giờ nghe những lời này, cái gì cũng hiểu, chút tâm tư nhỏ của cô ta đã bị người nhìn ra, sau đó trọng điểm là tổng giám đốc Dương đã có người thích, còn là con gái của tổng giám đốc Liên.
Lý Tư Mẫn nghĩ thông suốt điểm then chốt, cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen, cô ta vừa ý người không nên vừa ý rồi, xong, lần này trở về nhất định bị phong sát, cô ta rất vất vả mới lên được ngôi sao, cô ta không cam tâm!
Biện pháp duy nhất hiện tại chỉ có thể là nắm lấy tổng giám đốc Dương, đúng rồi, Lý Tư Mẫn cắn môi: "Tổng giám đốc Dương, hình như tổng giám đốc Liên hiểu lầm rồi, tôi về trước nhé, tránh cho anh khó xử." Tai Mat Mat rất thính, cô lại chưa đi xa, khóe miệng cười lạnh, nhìn thì như giúp đỡ Dương Lâm chia sẻ nỗi buồn, còn không phải là đang khích bác ly gián, cái gì mà khó xử, cô làm gì mà Dương Lâm khó xử rồi hả? Ngay cả một câu nói nặng cô cũng không nói, cô gái à, cô cũng đừng vu khống tôi chứ.
Mạt Mạt bật cười một tiếng, lười nhác nghe xong, cùng Lý Vinh Sinh đi xa.
Dương Lâm nghe lời này, cậu ấy cũng không phải đồ ngu, đầu óc là thứ tốt, cậu ấy vẫn luôn đang liên kết, tính cách của cậu ấy lạnh lùng, là kinh nghiệm từ nhỏ tạo thành, rất khó có người đi vào trong lòng cậu ấy, đi được vào là người thân, không đi vào được chính là người xa lạ.
Cậu ấy đối xử với người lạ, chỉ có giá trị lợi dụng và không có giá trị, mà Lý Tư Mẫn chính là có giá trị lợi dụng, trong mắt cậu ấy, Lý Tư Mẫn chính là món hàng tạo ra lợi ích cho công ty.
Dương Lâm vốn dĩ đang cảm thấy Lý Tư Mẫn thông minh, đôi bên cùng có lợi, cô tốt tôi tốt, chỉ khi nào có người phá vỡ, đáy mắt Dương Lâm lập tức lạnh lễo.
Lý Tư Mẫn có tâm tư, thật sự không nhỏ đâu, Dương Lâm cảm thấy dì Liên lạnh lùng với cậu ấy không oan uổng, việc này là do cậu ấy gây ra, đương nhiên phải giải quyết từ cậu ấy.
Dương Lâm nhìn chằm chằm Lý Tư Mẫn, cô ta chột dạ.
Dương Lâm: "Được, cô về công ty, bảo người của tôi đến huỷ bỏ hợp đồng."
Lý Tư Mẫn đột nhiên ngẩng đầu không dám tin, nếu không phải biết hoàn cảnh không đúng, cô ta gắng gượng chống đỡ, bởi vì câu nói này, cô ta đã có thể ngã sấp xuống rồi.
Mạt Mạt đang nói chuyện phiếm với người khác, An An nhỏ giọng nói: "Mẹ, người nữ đi rồi."
Mạt Mạt nhíu mày, nhàn nhạt ừ một tiếng: "Con đừng theo dõi Dương Lâm nữa, tới đây, mẹ dẫn con đi làm quen với vài người."
An An nghe vậy vui vẻ, cậu muốn xây bệnh viện, cũng cần tự mình quen biết các mối quan hệ, cũng không thể chuyện gì cũng phải thông qua mẹ, sẽ có vẻ như cậu rất vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận