Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 269. Kích thước hung khí 1

Chương 269. Kích thước hung khí 1Chương 269. Kích thước hung khí 1
Kích thước hung khí 1
Mạt Mạt tìm cái túi đưa cho Trang Triều Dương rồi về phòng, lấy ra bình sữa và sữa bột đã chuẩn bị trước đó, bỏ vào trong túi vải, lại ngồi nghiêm túc nhớ lại xem thử còn quên thứ gì rồi vội vàng kéo tay Trang Triều Dương đi.
Lúc đến bệnh viện, Triệu Tuệ vẫn chưa sinh, trên người Thanh Nhân dính đầy máu, khuôn mặt Mạt Mạt lập tức trắng bệch: "Chị dâu thế nào rồi?"
Tiền Y Y lắc đầu, vẻ mặt lo lắng: "Bọn mình cũng không biết."
Mạt Mạt nhớ đến vũng máu trong nhà, trong lòng không yên tâm lại hỏi Thanh Nhân: "Rốt cuộc là có chuyện øì xảy ra? Sao chị dâu lại bị chảy nhiều máu như vậy?"
Đôi mắt Thanh Nhân đỏ hoe, nắm tay siết chặt lại: "Là Liên Thu Hoa và Tôn Hoa trở về, còn dẫn theo đứa nhỏ nữa. Trong tay đứa nhỏ có cầm mấy cục đá ném đầy đất. Chị dâu nói một câu, Liên Thu Hoa liền ôm đứa nhỏ đụng vào chị dâu. Chị dâu giãẫm phải cục đá, không đứng vững nên bị ngã xuống. Là lỗi của bọn em, bọn em không trông chừng chị dâu cho tốt. Nếu chị dâu với đứa bé có chuyện øì thì bọn em biết ăn nói thế nào với anh cả đây."
Nói xong Thanh Nhân liền cho mình hai bạt tai, trong nháy mắt trên mặt đã hiện ra dấu năm ngón tay, có thể thấy được lực tay mạnh đến như thế nào. Mat Mat đau lòng nắm tay Thanh Nhân: "Bây giờ không phải là lúc tự trách, nhất định chị dâu và đứa bé sẽ không có việc gì đâu."
Thanh Nhân ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, trong lòng Thanh Nghĩa càng không dễ chịu, cậu là người đứng gần chị dâu nhất, bực bội vò đầu.
Mạt Mạt vẫn nhìn vào phòng mổ, lo lắng đi tới đi lui, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà cũng không phản ứng.
Trang Triều Dương nhìn cảnh này chỉ thấy đau lòng, nắm lấy tay Mat Mat đầu ngón tay khế vuốt ve dấu vết trong lòng bàn tay Mat Mạt, an ủi cô: "Yên tâm đi, sẽ không sao đâu."
Mạt Mạt hít sâu một hơi, bình tĩnh lại được một chút, hỏi Thanh Nghĩa: "Liên Thu Hoa đâu rồi?"
Thanh Nghĩa hừ một tiếng: "Thấy chị dâu xảy ra chuyện, chị ta sợ tới mức ôm đứa nhỏ bỏ chạy rồi. Chị ta cho rằng hòa thượng chạy là miếu cũng có thể chạy được sao? Chờ chị dâu bình an rồi thì em sẽ tìm chị ta tính sổ."
"Chờ em đi tìm thì đồ ăn cũng nguội hết cả rồi, nhất định là bọn họ đã trốn rồi, em tìm không thấy đâu."
Thanh Nghĩa hung hăng nói: "Em cũng không tin bọn họ sẽ không còn lộ diện nữa."
"Nếu em có thời gian tìm chị ta, không bằng em hỏi thăm xem thử Tôn Hoa giáo dục bắt buộc là ở chỗ nào?" Thanh Nghĩa: "Sau đó chúng ta vào đó chặn chị ta lại à?"
Mạt Mạt hận không thể cạy mở đầu Thanh Nghĩa ra, sao hôm nay không nghĩ thoáng ra được một chút chứ? Cô giải thích: "Em sắp phải đi bộ đội rồi, làm sao có thời gian chặn chị ta lại hả? Em nghĩ đi, nhất định nguyện vọng lớn nhất của bọn họ bây giờ chính là được trở lại thành phố, thấy tất cả các lớp học đã bị đình chỉ hoàn toàn, họ thấy được hy vọng nên mới tới nhà chúng ta. Nếu đã như vậy, chúng ta liền đánh nát giấc mộng được trở về thành phố của chị ta, để chị ta cả đời ở nông thôn luôn."
Thanh Nghĩa nhếch miệng: "Cái này tốt này, nguyện vọng lớn nhất của Liên Thu Hoa là trở thành người thành phố, bây giờ để chị ta giỏ trúc múc nước, công dã tràng xem."
Nửa giờ trôi qua, Triệu Tuệ vẫn chưa sinh được, không ngừng gào thét tiếng sau to hơn tiếng trước, phòng mổ trong thời đại này không có cách âm, mấy người Mạt Mạt ở bên ngoài nghe được chỉ thấy nơm nớp lo sợ.
Liên Quốc Trung và Điền Tình đến trước, hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì, Điền Tình oán trách chồng mình: "Đều trách anh cả, nếu không phải anh tìm việc làm cho Liên Thu Hoa thì cô ta đã không y lại vào nhà chúng ta như thế, càng sẽ không có chuyện hôm nay. Nếu mà con dâu với cháu bị chuyện øì thì em xem anh giải thích với con trai thế nào."
Vẻ mặt Liên Quốc Trung ủ rũ, rút ra một điếu thuốc, một y tá đi ngang qua hét lên: "Đồng chí, ở đây không được hút thuốc."
Liên Quốc Trung vội vàng xin lỗi rồi cất thuốc lá đi, lúc này y tá mới rời đi.
Cha mẹ Triệu Tuệ đến khá muộn, vừa chạy tới thì trong phòng sinh đã có tiếng trẻ con khóc truyền ra, Điền Tình mừng đến phát khóc: "Sinh rồi, sinh rồi."
Mạt Mạt kích động nắm chặt tay Trang Triều Dương: "Anh nghe thấy không? Thật sự sinh rồi."
Trang Triều Dương cười: "Anh nghe thấy rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận