Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1825. -

Chương 1825. -Chương 1825. -
Mạt Mạt buồn bực cả đường về nhà, cho nên không thấy được Trang Triều Dương không chỉ nhìn lén một lần, Mạt Mạt về đến cửa nhà mới nở nụ cười, cô đã làm bà nội rồi, vậy mà còn kiểu cách như con gái, lại còn mong đợi bất ngờ.
Mạt Mạt quay đầu về phía Trang Triều Dương còn đang bước chậm rãi: "Tới nhà rồi, anh còn đi chậm gì chứ? Em còn phải nấu cơm nữa!"
Trang Triều Dương tới gần cửa, diễn xuất có một chút vụng về: "Anh còn chưa chuyển đủ, em đi vào trước đi."
Mạt Mạt nghi ngờ, tới gần cửa nhà mới thấy khác thường, mắt sáng rực lên mấy phần, cũng không nhìn Trang Triều Dương nữa, quý bà nhỏ đi đứng phải nói là nhanh nhẹn, trực tiếp chạy vào.
Mạt Mạt nhìn thấy hai bên hoa trong sân mà ngây người, hoa hồng đỏ, cánh hoa có chút héo, chắc là vừa cấy ghép còn chưa thích ứng.
Mạt Mạt bật cười một tiếng, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại: "Anh còn học bọn trẻ chưa lớn tặng hoa hồng? Thành thật khai báo, anh đã hỏi ý kiến của ai?"
Trang Triều Dương sờ mũi một cái: "Thích không?"
Mạt Mạt: "Đương nhiên thích, thế nhưng anh biết hoa hồng đỏ tượng trưng cho điều gì không?" "Đồng chí Liên Mat Mat em chính là muốn lừa anh nói với em những lời hoa mỹ mà thôi, anh sẽ không mắc lừa."
Mat Mạt: "... Được thôi, không nói thì thôi, em đi nấu cơm."
Trang Triều Dương kéo tay áo vợ: "Ai, quý bà nhỏ này thật không thú vị, còn không cho phép anh rụt rè một chút!"
"Em cũng không thấy anh rụt rè, em thấy anh đang đọ IQ với em."
May mà Trang Triều Dương đã đuổi hết bọn nhỏ về phòng, bây giờ nếu như đứng xem, cái mặt già này của anh cũng bị ném mất rồi.
Trang Triều Dương ho khan một tiếng, lần nữa xác nhận trong sân chỉ có hai vợ chồng bọn họ, há to miệng, mặt dày cũng đỏ lên rồi: "Anh yêu em mỗi ngày."
Hai mắt Mạt Mạt sáng lấp lánh, hai gò má đã phủ lên một rặng mây đỏ, Trang Triều Dương là người có suy nghĩ bảo thủ biết bao nhiêu, lớn tuổi như vậy rồi còn có thể làm được như này, trong lòng cô bây giờ tràn đầy hạnh phúc!
Mạt Mạt nắm tay Trang Triều Dương: "Em cũng thế."
Trang Triều Dương cười ngây ngô: "Sau này anh sẽ chuẩn bị lãng mạn nhiều hơn, đền bù những thiếu thốn trước kia."
"Vậy em có thể chờ." Trang Triêu Dương còn nhớ rõ An An nói lúc này nên hôn, tiến lên một bước ôm lấy Mạt Mạt.
Mạt Mạt mở to hai mắt nhìn: "Anh làm gì đấy, bọn nhỏ đều ở đây, mau buông ra, bị bọn nhỏ thấy được, cái mặt già này còn cần nữa hay không."
Trang Triều Dương giật mình, làm sao anh lại làm theo lời An An nói chứ, An An cũng không phải đứa nhỏ thành thật, mím môi dò xét lần nữa, kết quả có phản quang, Trang Triều Dương đen mặt, rống lên tức giận: "Trang Liên Tịch, con cút ngay ra đây cho cha."
An An choáng váng, ống kính đã chuẩn bị xong rồi, tại sao lại bị phát hiện chứ!
An An cách rất xa cũng có thể cảm nhận được sự phân nộ của cha già, phía sau lưng cũng đổ mồ hôi, sớm biết vậy cậu không nên sinh ra tâm tư không đứng đắn, nhưng không có chuyện quay ngược lại thời gian.
An An cụp đầu đi ra, Phong Uyển bế đứa nhỏ mắt trợn trắng, ngay cả An An cũng muốn tính toán nam thần, nhưng sau đó lại lo lắng, nam thần sẽ không dùng vũ lực chứt
Mạt Mạt thấy An An đi ra, nhéo Trang Triều Dương một cái, nhỏ giọng nói: "Anh còn ôm làm gì? Còn không mau buông ra?”
Trang Triêu Dương tức giận mà quên mất, vội vàng buông ra, sai bước đi tới đá cho An An một cái, cả người An An cũng choáng váng, ngây người, cậu cũng làm cha rồi, vậy mà còn bị đánh. Mat Mat hang giọng một cái, xem như nhắc nhở con trai ngốc đừng đứng đây nữa.
An An bừng tỉnh, vội vàng né tránh cú đá thứ hai: "Cha, cha, con không nói với cha chính là muốn lưu giữ lại cho cha mẹ những kỷ niệm đẹp, để cho hai người tự nhiên hơn một chút, thật, con thật sự không định cất giấu."
Trang Triều Dương: "Con đứng đấy để cho cha đàng hoàng đánh mấy lần, thì cha sẽ tin con."
An An: "Con lại không ngốc!"
"Vậy con cho rằng cha ngốc? Cha ngốc nên mới tin con, hả?"
An An: "..."
Hiện tại cậu rút lại lời vừa mới nói có được không?
Mạt Mạt giơ tay nhìn thời gian, đã sắp đến giờ ăn cơ: "Em mặc kệ hai cha con giao lưu tình cảm, em đi nấu cơm."
An An cảm thấy bị mẹ đâm một đao, cậu cũng không giao lưu tình cảm với cha.
An An vội vàng kêu lên: "Cha, để cho con đi nấu cơm, lấy công chuộc tội được không?"
"Cha từ chối, lát nữa tự cha đi hỗ trợ, tới đây, luyện một chút."
An An:”"...
Mạt Mạt ở nhà bếp cũng có thể nghe được tiếng kêu rên của An An, có chút cay lỗ tai, nhìn lấy làn đồ ăn, khoe miệng cong lên, lát nữa cân phải tẩm bổ thật tốt cho An An.
Mạt Mạt vừa nấu xong xương sườn, An An đã kêu gọi: "Mẹ, mẹ mau nhìn đi, ai về kìa."
Mạt Mạt dùng tạp dề lau tay, đẩy cửa ra, ngạc nhiên nhìn thấy Mễ Mễ: "Con bé này tại sao lại về, trở về mà một chút tin tức cũng không có?"
Mễ Mễ bỏ túi xuống: "Con đi theo thầy trở về biểu diễn, muốn cho mọi người bất ngờ. "
Mạt Mạt: "Con gái mẹ thật lợi hại, nhanh vào nhà đi, trở về vội nhất định rất mệt mỏi phải không!"
Mễ Mễ lắc đầu: "Không mệt, con nhờ có danh tiếng của thầy nên được ngồi khoang hạng nhất trở vê, cả đường ngủ trở về, mẹ xem tinh thần con tốt đây!"
Mat Mạt cười: "Chỉ có con và thầy về thôi à?"
Mễ Mễ đập đầu: "Xem trí nhớ của con này, mẹ, còn có Miller, đàn anh của con cũng về cùng, chính là anh ấy đưa con về, con giới thiệu cho mẹ biết."
Lúc này Mạt Mạt mới chú ý tới, trong nhà còn có một người nước ngoài, tóc màu nâu, mắt xanh siêu đẹp trai, riêng phần mình đã sắp bắt kịp Trang Triều Dương rồi, mặc âu phục màu đen, từ tư thế đứng là có thể nhìn ra, đoán chừng là một quý tộc.
Me Mễ lần lượt giới thiệu người nhà, Miller dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo của mình để giới thiệu bản thân.
Mễ Mễ cười nói với Mạt Mạt: "Tiếng Trung của đàn anh là con dạy, cũng không tệ lắm phải không!”
Mạt Mạt gật đầu, quả thật không tệ, cô có thể nghe hiểu chứng tỏ đứa nhỏ này có cố gắng.
Miller nói với Mễ Mễ: "Em về nhà an toàn rồi, vậy anh đi về trước, ngày mai biểu diễn gặp nhau ở đại sảnh, anh nghĩ là anh không cần tới đón em nữa."
Mễ Mễ: "Cám ơn anh, em tiễn anh ra ngoài."
Mạt Mạt không mạo muội giữ người lại ăn cơm, thứ nhất là cô chưa chuẩn bị thì thất lễ, thứ hai Miller rõ ràng là quý tộc, chú trọng càng nhiều, cô không hiểu lễ nghi, để tránh cho không được tự nhiên, còn không bằng để Mễ Mễ tự mình đi cảm ơn người tal
Mễ Mễ trở về đã giải cứu An An, An An xoa cánh tay và sau lưng, lực đá của cha già thật sự là một chút cũng không nhượng bộ, đau.
Mạt Mạt đợi Mễ Mễ trở về, lôi kéo Mễ Mễ hỏi chuyện trường học, Trang Triều Dương cũng đi vào theo.
An An cũng muốn đi theo vào, nhìn thấy ánh mắt của cha, rất tự giác đến nhà bếp.
Mạt Mạt ngồi xuống sờ tay con gái cảm khái, chỉ chớp mắt đứa nhỏ Mễ Mễ này đã thành một cô gái: "Con có thể ở trong nước mấy ngày?"
Mễ Mễ xoè hai bàn tay ra: "Mười ngày, hai ngày để diễn tập trước, biểu diễn liên tục năm ngày, có ba ngày được tự do."
Đây là điều Mạt Mạt thích nghe nhất, nếu không phải liên quan đến mơ ước của Me Mê, cô thật sự không nỡ để Mễ Mễ ra nước ngoài đi học, người một nhà đều ở trong nước, chỉ có một mình Mễ Mễ ở nước ngoài, Mạt Mạt ngẫm lại, trong lòng cũng không dễ chịu.
Sau bữa cơm chiêu, Mễ Mễ đi xem bọn nhỏ, Mạt Mat đang dọn dẹp phòng ở cho Mễ Mễ, Mạt Mat đổi xong, Mễ Mễ cũng quay về.
Mạt Mạt nói với Mễ Mễ: "Ngày mai anh hai đưa con đi."
Mê Mễ ngồi ở cạnh giường: "Được, mẹ, mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm đi!"
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận