Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 492. Cach mặt nhau 2

Chương 492. Cach mặt nhau 2Chương 492. Cach mặt nhau 2
Cạch mặt nhau 2
Trương Ngọc Linh: "Con xem này, đây là đậu phụ mà bà nội nuôi con đổi lấy đậu tương để làm, có hai phiến đậu phụ lớn, bà ấy đã làm đông nó rồi, mang cho con hai cân rưỡi. Lát nữa con để nó trên ban công, để không tan chảy."
Trương Ngọc Linh võ vào chiếc túi cuối cùng: "Cái túi này chứa đầy dầu, muối, nước tương và giấm."
Mạt Mạt vô cùng cảm động, sống mũi cay cay: "Cha mẹ nuôi, mọi người tốt với con quá."
Khâu Văn Trạch mỉm cười: "Con là con gái của bọn ta, cha mẹ đương nhiên đối xử tốt với con rồi. Để cha dọn dẹp chỗ này cho con, để đồ đạc ở đâu đấy?"
Mạt Mạt xua tay: "Con tự làm được, cha mẹ vừa mới vác lên đây đã mệt lắm rồi."
Trương Ngọc Linh trừng mắt: "Con cứ nói quá, chút đồ này làm sao có thể làm cha mẹ mệt được chứ? Tôi biết để ở đâu, để tôi làm cho."
Cuối cùng ba người cùng nhau thu dọn đồ đạc, sau hai chuyến đã cất xong.
Khâu Văn Trạch trở lại phòng khách: "Con ấy à, mua nhiều gia vị thật đấy."
Mạt Mạt cười khúc khích: "Con cũng sợ tắc đường mài" Khâu Văn Trạch chỉ vào trà: "Đại hồng bào, ông Miêu cho đúng không!”
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng, cha nuôi, cha cầm về đi 8
Khau Văn Trạch và ông Khâu trái ngược nhau, ông thích uống trà đặc hơn, không thích trà trong vắt của giới văn nhân tao nhã. Đại hồng bào mà Miêu Chí cho là trà đặc thượng hạng, Khâu Văn Trạch nhìn tách trà, ánh mắt hơi đấu tranh: "Thôi, các con giữ lại uống đi!"
Mạt Mạt không nghe lời Khâu Văn Trạch, cô xoay người đi lấy hộp trà trong tủ ra, đặt lên bàn trà, mở cho Khâu Văn Trạch xem: "Cha xem, cả hộp mới pha hai lần, Triều Dương không uống trà, con mang thai cũng không uống được. Nhà bọn con không có ai để tiếp đãi, để lâu ngày cũng không tốt, cha nuôi cứ cầm về uống đi ạI"
Nghe Mạt Mạt nói vậy, Khâu Văn Trạch vui vẻ nhấc nắp hộp trà lên: "Vậy thì cha sẽ coi nó như lòng hiếu thảo của con, cha lấy nhé."
"Vâng ạ."
Khi Trang Triêu Dương trở lại, bánh bao hấp đã được lấy ra khỏi nồi. Trang Triều Dương uống vài ly rượu với Khâu Văn Trạch, ăn xong anh nán lại một lúc, sau đó cầm sách bút đi học.
Khâu Văn Trạch vui vẻ nhấp ngụm trà: "Thằng bé Triêu Dương này đối xử với Mạt Mạt rất tốt."
Trương Ngọc Linh nói ẩn ý: "Chẳng thế à, rất ít đàn ông chủ động nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa." Khâu Văn Trạch cúi đầu nhìn bộ am trà của Mat Mạt: "Vừa rồi tôi không để ý, giờ đột nhiên cảm thấy bộ ấm trà của Mạt Mạt rất độc đáo."
Trương Ngọc Linh nhéo eo Khâu Văn Trạch, Khâu Văn Trạch rít lên, thấy Mạt Mạt không chú ý đến bên này ông mới cảm thấy yên tâm.
Mạt Mạt cười thầm, tình cảm giữa cha nuôi và mẹ nuôi thật sự rất tốt.
Khẩu Văn Trạch lái xe cả ngày nên khá mệt, Trương Ngọc Linh nói chuyện với Mạt Mạt một lúc rồi trở về nghỉ ngơi.
Mat Mat đợi Trang Triều Dương về, tám giờ Trang Triều Dương mới về, anh vừa về là lập tức ngồi vào bàn.
Mạt Mạt chui ra khỏi chăn, cầm quyển sách đặt ở bên cạnh giường: "Anh tạm thời đừng đọc nữa, em sẽ dạy anh một số kiến thức, hoặc anh có chỗ nào không hiểu có thể hỏi em."
Trang Triều Dương bóp trán, tự cho rằng mình rất thông minh, nhưng nói đến toán, lý, hóa thì đầu óc lại không hoạt động. Hai ngày nay nhiệm vụ nặng nề, cũng không có ai giải thích cặn kẽ cho anh, mọi người học mà cứ như ở trong sương mù, không chăm chỉ học nền tảng, giống như đọc thiên thư.
Trang Triều Dương không thể cho Mạt Mạt xem thông tin vỏ pháo đạn mà mình ghi trong sổ ghi chép, nhưng anh có thể đưa ra một số phép tính.
Mạt Mạt liếc nhìn, cô cầm quyển sổ chép lại, sau khi giải ra, cô sắp xếp các công thức và những kiến thức được đánh dấu trên cuốn sổ. Sau đó cô giảng cho Trang Triều Dương, đầu tiên là các công thức và những kiến thức được sử dụng, cuối cùng khi cô đang giảng Trang Triều Dương sẽ ghi lại các phép toán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận