Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 367.Muu đồ gì 1

Chương 367.Muu đồ gì 1Chương 367.Muu đồ gì 1
Mưu đồ gì 1
Lúc Mạt Mạt về đến nhà là đã năm giờ, cô chỉ ăn cơm qua loa, rửa mặt xong liền trở về phòng ngủ nằm. Cô cần nghỉ ngơi, lúc này cô không phải một mình, trong bụng còn có một người nữa.
Hết lần này đến lần khác cô tự thuyết phục mình phải đi ngủ, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, không hề có một chút cảm giác buồn ngủ nào hết.
Mạt Mạt đưa tay sờ chỗ mà Trang Triều Dương thường nằm, cô đã quen với việc bên cạnh mình có anh, quen với vòng tay của anh. Cô thật sự lo lắng cho Trang Triều Dương, cũng không biết anh đã ăn cơm chưa, đang ở đâu nữa.
Trang Triều Dương cũng đang nằm trên cái giường đơn, nhìn bên ngoài cửa sổ. Anh lo lắng cho Mạt Mạt, cũng không biết cô ăn cơm có ngon không, có sợ hãi không, cũng không biết đứa nhóc có ngoan không nữa.
Trang Triều Dương gối đầu lên hai tay, lần này anh thật sự sơ suất, không nghĩ tới lại bị lật thuyền trong mương, thật đúng là buồn cười.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng hôm nay thật tròn. Ngày mai chính là Tết Trung thu, là Tết trung thu đầu tiên sau khi anh và Mạt Mạt kết hôn, chỉ đáng tiếc là anh không thể quay về với cô được. Ánh mắt Trang Triều Dương u ám, những người tham dự vào chuyện lần này anh đêu nhớ rõ, chờ anh đi ra ngoài rồi thì sẽ tính sổ dần dần.
Mạt Mạt đến tận nửa đêm mới ngủ được, ngủ cũng không yên, cứ cách một giờ lại tỉnh lại một lần. Ngày hôm sau lúc thức dậy, đầu đau kinh khủng, cô cố gắng chịu đựng ăn sáng xong rồi lại trở vê nằm thêm một lúc, lại xoa bóp đầu một hồi mới cảm thấy tốt hơn được một chút.
Tê Hồng đến rất sớm: "Đêm qua cô ngủ không ngon à? Là tôi hỏi ngu ngốc rồi, làm sao có thể ngủ ngon được chứ?"
Mạt Mạt nói: "Lúc nãy tôi có nằm được một lúc, đã tốt hơn nhiều rồi, sao cô lại đến sớm vậy?"
"Đến thăm cô thôi. Ngày hôm qua cô không cho tôi ở lại với cô, hôm nay tôi chỉ có thể đến sớm thôi."
Mạt Mạt cười: "Tôi không đến mức yếu đuối như vậy đâu, cô xem không phải là tôi rất tốt đây à? Yên tâm đi."
Tề Hồng nhìn thời gian: "Đã bảy giờ rồi, cô nói xem, liệu Hướng Húc Đông có tới không?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa."
Te Hồng: "Xem ra chỉ có thể chờ thôi."
Mạt Mạt lặp lại: "Chỉ có thể chờ thôi."
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, rất nhanh đã đến trưa. Mạt Mạt vô cùng thất vọng, không có tin tức gì cả, như vậy là Hướng Húc Đông không tới à?
Mạt Mạt đứng dậy: "Tôi muốn đi bộ đội gọi điện thoại một chút."
“Tôi đi cùng cô."
Mạt Mạt gật đầu: "Ừ."
Hai người Mạt Mạt vừa xuống lầu, còn chưa đi ra khỏi cổng khu nhà: "Liên Mạt Mạt."
Mạt Mạt dừng bước, Tề Hồng che chở cho Mạt Mạt như gà mẹ che chở cho gà con: "Cảnh Tinh Tinh, cô tránh xa Mạt Mạt một chút."
Cảnh Tinh Tinh vẫn luôn chờ Liên Mạt Mạt, vừa rồi suýt chút nữa cô ta đã chặn được người, đuổi theo suốt cả một đường, thở hổn hển một hồi mới hừ một tiếng: "Tề Hồng, cô tránh ra cho tôi, hôm nay tôi không phải đến tìm cô đâu."
Tê Hồng vẫn không chịu tránh ra: "Cảnh Tinh Tinh, cô đừng có khinh người quá đáng."
Cảnh Tinh Tinh: "Tề Hồng, chuyện hôm nay không liên quan gì đến cô cả, cô đừng có xen vào việc của người khác nữa."
Mat Mạt kéo tay Te Hồng, khe lắc đầu: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Vừa rồi Tề Hồng và Cảnh Tinh Tinh cãi nhau rất lớn tiếng, có rất nhiều người phụ nữ vợ quân nhân nghe thấy, lại biết nhà Mạt Mạt xảy ra chuyện nên tất cả mọi người đều tụ tập lại đây hóng chuyện.
Cảnh Tinh Tỉnh cau mày: "Chúng ta đi sang bên kia nói chuyện, ở đây có quá nhiều người."
Trong lòng Mạt Mạt còn đề phòng Cảnh Tinh Tỉnh, đương nhiên cô sẽ không đơn độc nói chuyện một mình với Cảnh Tinh Tinh. Cô tuyệt đối không quên rằng trong bụng mình còn có đứa nhỏ, nếu chẳng may Cảnh Tinh Tinh phát điên đẩy cô làm tổn thương đứa nhỏ thì cô có hối hận cũng không có chỗ khóc.
"Không đi, nói chuyện thì đứng ngay ở chỗ này."
Cảnh Tinh Tinh giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng Mạt Mạt, cắn răng: "Nói về Trang Triều Dương."
Trong mắt Mạt Mạt lóe lên vẻ tàn khốc, quả nhiên sau lưng Tôn Hoa có Cảnh Tinh Tinh giở trò, nếu không thì Tôn Hoa không phải là người trong bộ đội, ngay cả thư tố cáo giao cho ai cũng không biết. Như vậy là có người giúp Tôn Hoa, nói không chừng thư tố cáo kia cũng là Cảnh Tinh Tinh đưa ra chủ ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận