Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1096. Một trăm ngàn 2

Chương 1096. Một trăm ngàn 2Chương 1096. Một trăm ngàn 2
Mạt Mạt nói: "Chuyện này có liên quan đến da thịt của mỗi người, da của cháu quá căng, cho nên căng ra là chưa muốn trở lại, chuyện này không thể sốt ruột, phải từ từ."
Da thịt Bàng Linh quả thực rất căng, trên bụng đã rạn thành hoa văn rồi, nhất là hai bên eo, nhìn thật sự doạ người.
Bàng Linh: "Sau này nếu như Nhiễm Nhiễm không nghe lời, cháu nhất định sẽ đánh nó."
Mạt Mạt còn lâu mới tin, bây giờ Nhiễm Nhiễm là cục cưng quý giá của nhà họ Tô, thật sự là nâng trong lòng bàn tay sợ va phải, ngậm trong miệng sợ tan, Khởi Hành còn hoàn toàn biến thành nô lệ của con gái, còn động thủ gì chứ, rơi nước mắt đã khiến nhà họ Tô đã đau lòng hết sức rồi.
Mạt Mạt không để ý Bàng Linh nữa, chạy xe đến chỗ đậu, bây giờ là trung tuần tháng tư, thấy sắp sang tháng năm rồi, cây liễu trong trường đã có tơ liễu rồi, khắp nơi đều là màu xanh lục, còn có thể nhìn thấy bụi hoa, có hoa có nụ hoa, khắp nơi đều tràn đầy sự sống.
Mạt Mạt hít sâu một hơi, đây là hương vị của mùa xuana.
Mạt Mạt và Bàng Linh đến phòng học, Từ Lị vẫy tay, đã chiếm được chỗ rồi, Mạt Mạt và Bàng Linh lên bậc thềm. Từ LỊ nói: "Hai người đi học thật sự quá tốt rôi, không có hai người ở đây, luôn có cảm giác thiếu gì đó."
Bàng Linh cười: "Em nhớ bọn chị hả?"
Từ Lị cười: "Phải, nhớ hai người rồi."
Tiết học buổi sáng, buổi sáng đã học được ở nhà, phân tích vụ án Mạt Mạt cũng không tốn sức, đây đều là công lao của Dawes.
Buổi trưa tất cả mọi người đến căn tin, đã rất lâu rồi Mạt Mạt không gặp Nguy Vĩ, bàn của Nguy Vĩ có chỗ trống, mấy người Mạt Mạt mua cơm tới.
Mạt Mạt ngồi xuống nói: "Tôi nghe anh họ nói, anh từ chức rồi?"
Nguy Vĩ: "Ừm, bây giờ chính sách công khai rồi, tôi không muốn đợi đến sang năm tốt nghiệp nữa, cho nên từ chức trước."
Mạt Mạt không ngạc nhiên, bây giờ thị trường phát triển đã thay đổi, Nguy Vĩ sẽ không giống như đời trước đợi đến lúc tốt nghiệp cũng là chuyện bình thường, Mạt Mạt cười nói: "Có gì cần có thể tới tìm tôi hỗ trợ. "
Nguy Vĩ cũng chờ câu nói này của Mạt Mạt, thật sự là anh ta đang gặp việc khó, mở miệng nói: "Tôi cũng không khách khí với cô nữa, hôm nay cô không đến trường học thì tôi vẫn đợi, đợi Trang Triều Dương về rồi đến tìm hai người."
Từ sau khi Chu Tiếu tính toán anh ta, Nguy Vĩ sẽ không đơn độc gặp Mạt Mạt nữa, nếu không phải Triệu Phong ở đó, nếu không phải Trang Trieu Dương ở đó, dù sao cũng sẽ không một mình tới gặp.
Mạt Mạt bỏ cái thìa xuống: "Xem ra sự việc rất khó giải quyết?"
Sắc mặt Nguy Vĩ rất khó coi, gật đầu nhỏ giọng nói: "Ừm, tôi ở phương Nam coi trọng một cái nhà máy, nghỉ đông tôi theo Thẩm Triết chạy việc, đã liên lạc qua với nhà máy rồi, lúc đầu đã nói xong, thật không nghĩ đến có người xen vào, bởi vì nguyên nhân là Thẩm Triết, nên nhà máy không đồng ý, nhưng đối phương trả giá cao hơn, nhà máy cũng chưa đồng ý làm với tôi, bây giờ tôi rất cần tiền, tôi muốn bán cái bình Thanh Hoa cho mấy người."
Mạt Mạt nhìn xung quanh, người xung quanh ăn cơm xong đã đi rồi, Mạt Mạt không hỏi thu mua nhà máy bao nhiêu tiền, chỉ hỏi: "Anh còn thiếu bao nhiêu?"
Mạt Mạt biết, trong tay Nguy Vĩ chỉ còn một cái bình hoa, trong tương lai có thể đáng giá trên trời, xem ra Nguy Vĩ thu mua nhà máy, nhất định là giá cả đã tăng không ít, khiến cho Nguy Vĩ đã nghĩ đến việc bán bình Thanh Hoa rồi.
Nguy Vĩ sửng sốt một chút, không nghĩ tới Liên Mạt Mạt sẽ hỏi như vậy, trầm ngâm, duỗi ra một ngón tay, Mạt Mạt nói: "Một trăm ngàn?”
Nguy Vĩ gật đầu: "Phải, một trăm ngàn, bây giờ đã cao hơn lúc thảo luận là tám mươi ngàn rồi, tôi muốn giữ lại hai mươi ngàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận