Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 504. Dậy sóng 2

Chương 504. Dậy sóng 2Chương 504. Dậy sóng 2
Mạt Mạt hiếu kỳ hỏi: "Nhắc tới tháng mười hai sao cô lại vui vẻ như vậy?"
"Cô không biết à, bên chỗ mình không phải có cái đập chứa nước sao? Mùa đông sẽ đi đánh bắt."
"Đông bắt cá?"
"Phải, vào năm ngoái, bắt được con cá lớn hơn hai mươi cân ấy! Cô thấy cá lớn như vậy bao giờ chưa? Tôi nhìn thấy rồi, một cái đầu thật to."
Mạt Mạt chưa nhìn thấy mùa đông bắt cá bao giờ, cực kỳ hiếu kỳ: "Bọn họ cho xem à?"
"Đương nhiên cho rồi năm ngoái rất nhiều vợ quân nhân đến xem, hơn nữa còn có thể lén đi theo người trong thôn để đổi cá nữa! Năm ngoái tôi đổi được một con, hơn năm cân!”
"Các cô lấy cái gì để đổi?"
Tê Hồng nói: "Bọn họ thiếu cái gì, chúng tôi sẽ đổi cái đó, năm ngoái tôi dùng vải để đổi, vải là được hoan nghênh nhất."
Trong nhà Mạt Mạt vải công nghiệp không ít, bây giờ cô ngửi mùi cá đã không còn buồn nôn, ngược lại vô cùng nhớ mong cá: "Chỉ có thể đổi một con à?"
Tê Hồng: "Không, cái này thì phải xem năng lực của cô, hàng năm kho của thôn đánh được không ít cá ở bờ sông, đưa đến công ty cung tiêu một ít, còn lại đều chia cho người trong thôn, mỗi hộ được chia không ít, bọn họ nhịn ăn, đổi hết với vợ quân nhân, năm ngoái trong đại viện chúng ta có một hộ, đổi được năm con cá lớn."
Trong đầu Mạt Mạt bây giờ toàn là cá, cá luộc, canh cá viên, cá nấu canh chua, không thể nghĩ thêm nữa, nước miếng sắp chảy ra rồi: "Năm nay tôi cũng đi"
Tề Hồng nhìn bụng Mạt Mạt: "Cái bụng này của cô đến tháng mười hai là bốn tháng lộ ra là mang thai rồi, vị kia nhà cô còn lâu mới cho cô đi."
"Cô còn nói tôi, Triệu Hiên sẽ để cho cô đi à?"
Tê Hồng sờ bụng: "Lại quên mất mình cũng mang thai, vậy làm sao bây giờ?"
Mạt Mạt nháy mắt: "Chúng ta không đi được, hai người bọn họ có thể đi mà."
"Đúng, để bọn họ đi"
Te Hồng và Mat Mạt hàn huyên một lúc rồi Tề Hồng về nhà.
Từ hôm nay trở đi, buổi trưa Trang Triều Dương phải học tập, cho nên trưa không về ăn cơm, Mạt Mạt làm bánh canh đơn giản, vừa tiện vừa nhanh.
Ăn cơm trưa xong, Mạt Mạt vừa định đi ngủ trưa thì Tôn Tiểu Mi tới, ngồi trên ghế, uống một lúc bốn chén nước, Mạt Mạt nhìn mà thấy hoảng sợ: "Đừng uống nữa."
Tôn Tiểu Mi lại rót cho mình một chén, nhưng không uống nữa, chỉ cầm ở trong tay, ánh mắt vô cùng mờ mịt nhìn Mạt Mạt: "Tôi ở nhà ngột ngạt đến phát sợ, đi ra ngoài một lát, không nghĩ tới đã lên lâu"
Mạt Mạt thấy vết cắt trên tay Tôn Tiểu Mi, thứ mà cô ta cần bây giờ chính là người lắng nghe, Mạt Mạt không đáp lời, lẳng lặng nghe.
Khóe miệng Tôn Tiểu Mi đắng chát: "Tôi hoàn toàn không yêu Hứa Thành, nhưng trong lòng tôi, chính là không cam tâm, tôi không vượt qua được cái hố trong lòng, có đôi khi cảm giác, cuộc sống rất buồn cười, vốn dĩ tôi cho rằng, sau khi tôi thắng thì sẽ vui vẻ, thật ra không phải vậy, trong lòng tôi không có một chút phản ứng nào."
Mạt Mạt nhìn Tôn Tiểu Mi, cô ta đang đứng ở giữa giao lộ của cuộc đời, cô ta không biết lựa chọn như thế nào.
Mạt Mạt đè xuống lời nói đã ra đến khóe miệng, Tôn Tiểu Mi không cần khuyên giải, trong nội tâm cô ta đều đã hiểu.
Tôn Tiểu Mi uống một ngụm nước trong chén, đứng dậy: "Quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi, tôi về đây."
"Được."
Những ngày tiếp theo, Tôn Tiểu Mi và Hứa Thành mỗi ngày đều phải đánh nhau, đập phá đồ đã là chuyện bình thường, cuối cùng Khổng Á Kiệt tìm một người làm cùng với Hứa Thành để làm công tác tư tưởng, cuối cùng hai người cũng ngưng chiến.
Nhưng Hứa Thành dọn ra ngoài, mỗi người đều ở một nơi khác nhau, căn bản là không gặp nhau, như thể không phải là vợ chồng mà là hai người hoàn toàn xa lạ. Sau đó Tôn Tiểu Mi đến tìm Mat Mat một lần, rồi cũng không đến tìm cô nữa, nhìn thấy Mạt Mạt cũng chỉ gật đầu ra hiệu.
Đại viện lại khôi phục sự yên tĩnh, vào tháng mười hai, đại viện yên tĩnh lại dậy sóng một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận