Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 506.Ngheo rotmong toi 2

Chuong 506.Ngheo rotmong toi 2Chuong 506.Ngheo rotmong toi 2
Hà Liễu: "Không phải anh vừa mới được phát tiền lương à?”
"Tôn Tiểu Mi lấy hết rồi."
Hà Liễu ngồi phịch xuống ghế, không ngờ Hứa Thành cũng chỉ là người nghèo rớt mồng tơi như thế.
Tôn Tiểu Mi dứt khoát ra đi, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Hà Liễu, Hà Liễu đi tới chỗ nào, đều có người chỉ trỏ, mọi người cũng không khách khí, mắng cô ta là hồ ly tỉnh, người phụ nữ hư hỏng, Hà Liễu thực sự không ra được khỏi cửa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà.
Trung tuần tháng mười hai, cái bụng của Mạt Mạt lại lớn hơn một vòng, mỗi ngày Trang Triều Dương trở về đều sẽ nhìn rồi ghé vào bụng Mạt Mạt: "Nó lại lớn lên rồi."
Mạt Mạt vuốt ve bụng dưới: "Đúng vậy, gần đây lớn có phần nhanh."
Ngón tay của Trang Triều Dương thô ráp sờ lên bụng Mạt Mạt có hơi ngứa, Mạt Mạt đập vào tay anh: mA
Trang Triều Dương sốt sang hỏi: "Sao vậy?"
Mạt Mạt nhắm mắt lại cảm nhận, sau đó mở to mắt, trong giọng nói tràn đầy ngạc nhiên: "Em cảm giác được nó đang cử động."
"Thật sao?" Mat Mat gật đâu: "Thật, thật sự là nó đang cử động."
Trang Triều Dương dán tai lên bụng Mat Mạt, cái gì cũng không cảm nhận được, Mat Mat buồn ngủ: "Đừng nghe nữa, nó chỉ cử động một cái thôi."
"Anh nghe một chút, em ngủ trước đi!"
Mạt Mạt che miệng: "Được, vậy em ngủ trước đây"
"Ừm."
Trời tối người yên rồi, cánh tay đang chống của Trang Triều Dương cũng đã tê rồi, ngay lúc muốn buông bỏ, ánh mắt nóng rực nhìn lên bụng Mạt Mạt, đứa nhỏ thật sự đang cử động, đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên bụng Mạt Mạt: "Thằng nhóc con, ta là cha con!”
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Mạt Mạt xếp vải cho Trang Triều Dương: "Sáu thước vải đủ không?"
Trang Triều Dương nói: "Đủ rồi, những thứ này có thể đổi được không ít cá?"
Mạt Mạt: "Nếu như cá trắm cỏ nhiều thì đổi nhiều hơn một chút nhé."
"Ừm, Mạt Mạt, anh thấy em có tích trữ bông, xếp một ít bông vào đây, anh đổi ít trứng gà với thôn dân."
Mat Mạt: "Được."
Mạt Mạt tìm bông rồi xếp vào một ít, hỏi: "Sao Đổng Hàng lại bỗng nhiên cho anh nghỉ hai ngày vậy?" Trang Triêu Dương buộc dây giày nói: "Bởi vì anh nói, muốn chuẩn bị cho em một chút đồ ăn để bồi bổ thân thể, đoạn thời gian trước quá cực khổ rồi."
Mạt Mạt nháy mắt: "Nhắc đến em hữu dụng như vậy à?"
Trang Triều Dương hừ hừ: "Dạy học nửa tháng, ngay cả chút bày tỏ cũng không có, anh ta đương nhiên là ngại rồi."
Mạt Mạt cười: "Được rồi, Triệu Hiên chắc là ở dưới lầu rồi, chú ý an toàn chút."
Trang Triều Dương đứng thẳng lên, vác sọt lên lưng, hôn lên miệng Mat Mat một cái: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, buổi tối có cá ăn."
Mạt Mạt hé miệng cười: "Vậy bọn em chờ."
Trang Triều Dương vừa đi, chân sau Tê Hồng đã tới: "Nhà dịch vụ nói là có một ít bánh ngọt mới về, đi thôi, đi mua một ít"
Trong nhà Mạt Mạt đã không có bánh ngọt từ lâu, cô đang thèm đây: "Cô chờ tôi một lát."
Mạt Mạt về phòng ngủ mặc xong quần áo, khoá cửa lại cùng với Tề Hồng xuống lầu. Hứa Thành lái xe dừng ở cửa lầu, từ trên xe có hai người một nam một nữ bước xuống, nhìn tuổi tác, chắc là cha mẹ Hứa Thành, cha anh ta sầm mặt lại, mẹ thì mặt dài ra, trong tay hai người xách bao nhiêu thứ.
Mạt Mạt chưa gặp cha mẹ Hứa Thành bao giờ, nhưng từ vẻ mặt cha mẹ anh ta là biết hai người không phải là người dễ sống chung. Hứa Thành ngừng xe, nhìn thấy Mat Mạt: "Chị dâu, ra ngoài à?”
Mạt Mạt gật đầu, mẹ Hứa không kiêng dè mà quan sát Mạt Mạt. Mạt Mạt không thích cau mày, Hứa Thành vội vàng kéo mẹ già của mình.
Mat Mạt kéo tay Te Hồng xoay người rời đi, cách xa còn nghe thấy mẹ Hứa nói: "Con kéo mẹ làm cái gì?"
"Mẹ, con biết trong lòng mẹ đang tức giận, nhưng mẹ cũng phải xem đây là chỗ nào, chúng ta lên lầu rồi nói."
Te Hồng nói: "Chắc đến vì chuyện ly hôn."
Mat Mạt gật đầu: "Ừm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận