Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 92. Liên Quốc Trung không phải là người dễ dàng từ bỏ! 2

Chương 92. Liên Quốc Trung không phải là người dễ dàng từ bỏ! 2Chương 92. Liên Quốc Trung không phải là người dễ dàng từ bỏ! 2
Liên Quốc Trung không phải là người dễ dàng từ bỏi 2
Hơn bốn mươi phút sau, Liên Quốc Trung đào ra được ba gốc nhân sâm. Sau một lúc quan sát kỹ lưỡng, lại ước lượng, liên vui mừng nói: "Cái gốc lớn nhất là nhân sâm tự nhiên khoảng năm mươi năm, hai gốc nhỏ hơn là khoảng ba mươi năm. Ha ha, hôm nay chúng ta có thu hoạch lớn rồi."
Liên Thanh Nghĩa quan tâm nhất chính là tiền: "Cha ơi, ba gốc nhân sâm này có thể bán được bao nhiêu tiền thế?"
Liên Quốc Trung trầm ngâm: "Nhân sâm được bán theo gram. Người ta ước tính loại năm mươi năm có thể bán được năm mươi mốt gram, loại ba mươi năm là hai mươi mốt gram."
Mạt Mạt sững sờ, một gốc nhân sâm nhỏ như thế này mà đã ba mươi năm rồi sao? Lại nhìn kỹ một chút, cũng không nhìn ra được cái gì cả.
Thanh Bách hỏi: "Cha, vậy mấy gốc nhân sâm này đại khái là mấy gram?"
"Gốc lớn thì hơn hai mươi gram, hai gốc nhỏ thì hơn mười gram."
Cặp song sinh bất mãn: "Tại sao lại nhẹ như vậy chứ?"
Liên Quốc Trung tức giận nói: "Như thế này đã to lắm rôi. Được rôi, cha nói cho hai đứa biết, liệu mà ngậm miệng cho chặt biết không?"
Cặp song sinh che miệng: "Bọn con tuyệt đối không nói đâu."
Liên Quốc Trung dùng khăn quàng cổ của con gái quấn lại cẩn thận, đặt vào trong ngực, lúc này mới yên tâm. Cuối cùng cảm khái nói: "Nếu không phải Mạt Mạt nói nhìn quanh xem thử thì nhất định chúng ta đã bỏ lỡ nhân sâm này rồi, cũng là con gái của cha có phúc."
Mạt Mạt nghĩ hình như đúng thật, cuối cùng quy cho là nhờ sống lại nên gặp được nhiều may mắn hơn.
Đột nhiên từ phía trên sườn núi, có người gọi tên Liên Quốc Trung, Mạt Mạt kinh ngạc, chú út thật sự đi tìm người sao?
Liên Quốc Trung dẫn mấy đứa nhỏ tới bên con lợn rừng, chờ mọi người.
Mạt Mạt không nghĩ tới đoàn người lại là do ông nội dẫn đầu. Nhìn thấy cả nhà bọn họ còn nguyên vẹn không bị gì hết mới yên tâm: "Cám ơn trời đất, may mắn mọi người không có việc gì."
Con trai lớn của ông cụ Lý tên là Lý Hổ vây quanh con lợn rừng: "Được lắm, con lợn rừng lớn thế này mà bị mấy người bắt được rồi."
Người tới không nhiều, chỉ có bốn người thôi. Cũng may mà không nhiều lắm, nếu huy động cả thôn thì con lợn rừng này còn chưa đủ để phân chia. Nếu nói là chia thì Liên Quốc Trung cũng không muốn, con lợn rừng này là do con gái của ông dùng mạng đổi lấy đấy!
Liên Ái Quốc không dám nhìn anh cả, cũng không có nghĩa là Liên Quốc Trung không nhìn thấy ông ta. Nỗi giận trong lòng lại bùng lên, Liên Quốc Trung xách gậy định đánh, bị Liên Kiến Thiết ngăn lại: "Có chuyện gì thì về nhà lại nói, nói ở chỗ này rồi lại mất mặt."
Liên Quốc Trung cầm gậy gõ rầm rầm rồi vứt mạnh cây gậy xuống đất, hừ một tiếng.
Lợn rừng được khiêng xuống núi, Mạt Mạt liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe đẩy, Liên Kiến Thiết chỉ huy mọi người lấy một ít cỏ khô che ở phía trên con lợn rừng, hơn nữa con đường trở về cũng đã chọn sẵn, đi trực tiếp từ con đường nhỏ vòng về nhà không cần vào thôn, sẽ không khiến cho bất cứ một người nào chú ý tới.
Liên Thanh Nghĩa nói thâm bên tai Mat Mạt: "Chị, ông nội chúng ta tỉnh ranh như khỉ vậy."
Liên Quốc Trung nghe được lời của con trai, giật giật khóe miệng, Mạt Mạt lại vui vẻ cười khanh khách.
Về đến nhà, Liên Kiến Thiết sắp xếp mổ thịt lợn rừng. Lý Hổ có tay nghề mổ lợn rất tốt, chỉ chưa tới nửa giờ mà đã xử lý gọn gàng hết mọi chuyện.
Liên Kiến Thiết cũng không muốn gây thêm phiền toái, cũng không giữ hai cha con ông cụ Lý ở lại ăn cơm, chỉ chia cho mỗi người một cái đùi ước chừng nặng khoảng năm cân. Đây chính là một phần lễ lớn, cũng coi như là phí bịt miệng.
Về phần Liên Quốc Trung mang đi cái gì thì Liên Kiến Thiết không làm chủ, giao hết mọi chuyện cho Liên Quốc Trung.
Liên Quốc Trung trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng ông cụ Liên lại một bước không rời không cho ông cơ hội để ra tay. Vậy nên nhìn chằm chằm thịt lợn rừng rồi để lại khoảng mười cân thịt cộng thêm cái đầu cho nhà cũ, còn lại mang đi hết.
"Cha, cái này là để cho cha với mẹ ăn."
Liên Kiến Thiết hiểu ý của con trai cả, cũng biết chuyện con trai út gây ra hôm nay quả thật quá đáng, vội vàng đáp ứng: "Chỉ có cha với mẹ con ăn."
Liên Quốc Trung nói xong còn không yên tâm, hướng về phía trong nhà hét lên: "Nếu mày dám ăn một miếng, hai chúng ta liền tính cho hết nợ nần. Đến lúc đó tao mà không đánh gãy chân mày thì tao không mang họ Liên nữa."
Liên Kiến Thiết đen mặt: "Được rồi, có cha ở đây nhìn rồi, con nhanh chóng thu dọn rồi ve chuẩn bị đi"
Nhưng Liên Quốc Trung vẫn giải tỏa hết cơn giận trong lòng, rũ mắt xuống. Mạt Mạt quá hiểu cha mình, cha không phải là người dễ dàng từ bỏ, nhất định trong lòng đang suy nghĩ, làm sao tránh được ông nội, thu thập chú út đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận