Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1492. -

Chương 1492. -Chương 1492. -
Buổi tối ăn cơm, trong nhà mới yên tĩnh.
Tay An An cũng dài, đáng tiếc không thích nhạc cụ, đàn dương cầm trở về chỉ nhìn thoáng qua, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Thất Cân thì càng không cần phải nói, lạnh lùng, nhìn cũng không nhìn.
Kết quả chỉ có Mạt Mạt và Mễ Mễ yêu thích ngồi trước đàn dương cầm, Mạt Mạt thử âm một chút, coi như không tệ, đáng tiếc bậc âm của Mạt Mạt không tốt, đối với nhạc cụ cũng khỏi phải nghĩ đến có điều kỳ tích gì đó.
Ngược lại là Mễ Mễ rất có linh tính, thử đánh âm tiết Mạt Mạt đã cảm thấy êm tai, Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn đầu ngón tay Mễ Mễ vui sướng kích thích, giống như tỉnh linh nhỏ bé.
Mạt Mạt cảm thấy, Mễ Mễ có thiên phú về đàn dương cầm.
Đáng tiếc khó tìm giáo viên, từng đi du học biết đàn dương cầm đều đã có tuổi, phần lớn đều đã về hưu hưởng phúc, không thiếu tiền, không ai muốn đi làm giáo viên, cùng độ tuổi và bối phận như Mạt Mạt biết đàn dương cầm càng là của quý hiếm.
Cần phải mời người nước ngoài, nhà Mạt Mạt ở đại viện, nghĩ cùng đừng nghĩ nữa.
Mạt Mạt hỏi Trương Ngọc Linh, Trương Ngọc Linh đều học theo mấy bà lớn giàu có, bà ấy cũng không tìm được người.
Được rồi, xuất phát điểm của lớp học năng khiếu hình như có một chút cao, chuyện tìm giáo viên này chỉ có thể chậm rãi tìm.
Mạt Mạt không còn cách, đầu tiên mua chút sách và nhạc phổ liên quan đến đàn dương cầm cho Mễ Mễ, trước hết cứ để cho Mễ Mễ tự học một ít.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn phân nửa, Mạt Mạt lần nữa gặp được Diệp Phàm.
Sau khi hai vợ chồng Trịnh Nghĩa ly hôn, như thể biến mất vậy, cũng không trở lại đại viện, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm trở về.
Mạt Mạt nhìn người lao động phía sau, Diệp Phàm là trở về dọn nhà.
Diệp Phàm để mặc cho hàng xóm quan sát, giống như ly hôn không phải là cô ta vậy, đồ đạc của cô ta thu thập xong, dứt khoát rời đi, đến cửa móc chìa khoá nhà ra vứt vào trong sân.
Mạt Mạt cũng ăn sáng chuẩn bị đi làm.
Hôm nay là thứ bảy, Trang Triều Dương đã hai tuần không trở về cũng dẫn theo Tùng Nhân về rồi, Mạt Mạt nhìn thấy đèn nhà sát vách cũng sáng, xem ra Trịnh Nghĩa cũng quay về rồi.
Ăn cơm xong, Trang Triều Dương chơi với bọn nhỏ một lát mới lên lầu nghỉ ngơi.
Mạt Mạt vẫn luôn chờ: "Hai vợ chồng Trịnh Nghĩa ly hôn dễ dàng như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trang Triều Dương xoay người lên giường: "Bởi vì Trịnh Nghĩa vượt quá giới hạn, trong tay Diệp Phàm có chứng cứ, Trịnh Nghĩa vì để không ầm ï lớn chuyện lên nên ly hôn dễ dàng."
Mạt Mạt lấy được tin từ trong tin: "Cho nên giữa lúc Trịnh Nghĩa và Diệp Phàm đánh giằng co lợi ích, Diệp Phàm đã chuyển bại thành thắng rồi hả?"
Trang Triều Dương liếc mắt: "Vợ biết thật không ít đầu!"
Lúc này Mạt Mạt mới nhớ ra, cô chưa nói chuyện cửa hàng với Trang Triều Dương, Mạt Mạt kể lại chuyện đã thấy ngày hôm đó.
Trang Triều Dương nằm xuống: "Trịnh Nghĩa thông minh quá sẽ bị thông minh hại, hai người ly hôn, nhưng Diệp Phàm không có ý định buông tha Trịnh Nghĩa, Trịnh Nghĩa trở về thu dọn đồ đạc, ngày mai nhà sát vách không còn ai ở nữa."
Mạt Mạt mở to hai mắt: "Hai người này còn có chuyện øì sau đó à?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Trịnh Nghĩa muốn tính toán Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng không phải người ăn chay, đừng thấy không có tình cảm gì với Trịnh Nghĩa, thế nhưng hận muốn chết, trên mặt đồng ý với Trịnh Nghĩa không làm ầm ï, nhưng sau khi ly hôn, cầm chứng cứ báo cáo Trịnh Nghĩa, đây chính là vấn đề tác phong, Trịnh Nghĩa sắp về hưu, đơn vị chuyển nghề tất cả đã sắp xếp xong, nhưng Diệp Phàm làm am ï thành như thế, Trịnh Nghĩa chuyển nghe thất bại không nói, còn bị cho nghỉ trước thời hạn."
Mạt Mạt híp mắt nhìn Trang Triều Dương: "Cho nên sự thật chứng minh, chớ chọc vào phụ nữ, phụ nữ mà độc ác lên, chính bản thân mình cũng sợ hãi."
Trang Triều Dương hôn lên tay vợ: "Vợ đang cảnh cáo anh đấy à?"
Mạt Mạt nháy mắt: "Đúng vậy, cho nên đồng chí Triêu Dương, anh phải cẩn thận một chút, nếu như anh dám có lỗi với em dù chỉ một chút, em sẽ nuốt anh"
Trang Triều Dương trong mắt loé lên, biết rõ vợ nói nuốt là không gian nuốt anh, nhưng anh cố ý xuyên tạc, mập mờ mà nói: "Vợ à, em đang ám chỉ anh sao?”
Mat Mạt: "..."
Đen tối ra tận chân trời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận