Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 139. Ông nội đến rồi! 1

Chương 139. Ông nội đến rồi! 1Chương 139. Ông nội đến rồi! 1
Ông nội đến rồi! 1
Buổi tối khi cặp song sinh trở về, Mạt Mạt đã viết thư xong đặt lên bàn: "Ngày mai nhờ người đưa về quê”
Liên Thanh Nghĩa cầm lấy thư: "Chị, không tìm xem Thu Hoa đang ở đâu à?”
"Chị ta về nhà rồi."
Thanh Nhân: "Sao chị ta lại đột nhiên về nhà thế?"
Mạt Mạt đặt dĩa thức ăn xuống: "Đây không phải là chuyện mà chúng ta quan tâm, không cần để ý đến chị ta. Hai đứa mau đi rửa tay đi, lát nữa mẹ về là ăn cơm được rồi."
"Bọn em biết rồi."
Hôm nay Mạt Mạt rất vui nên nấu thêm một món ăn nữa. Liên Thu Hoa dây dưa với Hướng Hoa nên không có thời gian nhìn chằm chằm vào nhà cô nữa, cha cũng sẽ được an toàn hơn. Vậy nên giờ đây cô rất có lòng tin vào tương lai.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc mà ngày 1/5 đã đến, khắp nơi trong thành phố tràn ngập bầu không khí lễ hội. Cứ ba hoặc năm người lại tụ tập với nhau thành một nhóm, có người còn kích động hát những bài hát lao động mang đầy cảm xúc mãnh liệt, lạc quan, phấn đấu đặc trưng của thời đại này.
Mạt Mạt đứng chờ ở địa điểm đã hẹn trước ở đầu đường, không ngờ Tiên Bảo Châu và Triệu Tuệ cùng nhau đi tới: "Sao hai người lại đi cùng với nhau thế? Mà sao cậu lại mặc quần áo giống tôi rồi?"
Tiền Bảo Châu đắc ý xoay một vòng: "Thấy tôi lợi hại chưa, tôi vẽ kiểu ra rồi đưa cho thợ may làm đấy"
"Cậu mặc quần áo giống tôi, vậy mấy bộ quần áo kia của cậu đâu rồi?"
"Sau này tôi không mặc nữa, chúng ta là bạn bè nên đương nhiên phải mặc giống nhau rồi. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không làm người đặc biệt nữa."
Triệu Tuệ cũng không tin, mấy lời như thế này chưa chắc là tự Tiền Bảo Châu nói ra: "Có khi mấy lời này là do cha cậu nói, cậu nhắc lại thôi!"
Tiền Bảo Châu bất mãn: "Lần này là do tôi bảo cha mẹ làm đấy, cha tôi cũng không nói gì cả, nhưng mà ông ấy có khen tôi."
Mạt Mạt thấy Tiền Bảo Châu càng lúc càng gần hơn với dân chúng bình thường, rất hài lòng: "Đúng rồi đấy, chỉ hy vọng cậu đừng có hứng lên được ba phút là tốt rồi."
"Nhất định tôi sẽ kiên trì mà."
"Chỉ nói thôi cũng vô dụng, phải làm được mới tính" Mạt Mạt không khách khí đả kích, Tiền Bảo Châu tức giận cù lét Mạt Mạt , Mạt Mạt a một tiếng, chạy quanh Triệu Tuệ để trốn.
Ba người vừa đi vừa đùa giỡn nên thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ nháy mắt đã đến cửa hàng bách hóa. Đây là lân đầu tiên Tiên Bảo Châu tham gia chương trình khuyến mãi: "Trời đất, sao lại có nhiều người như vậy?”
"Bởi vì không cần phiếu nên đương nhiên người ta sẽ tới nhiều hơn." Triệu Tuệ hưng phấn trả lời.
Tiền Bảo Châu cũng biết phiếu là cái gì, nhưng đối với gia đình họ, mấy loại phiếu kia thật sự không cần thiết lắm. Bởi vì không cần đến phiếu thì bọn họ cũng có thể sống rất tốt, vì vậy không thể hiểu được tầm quan trọng của mấy loại phiếu này.
Triệu Tuệ vừa đi vừa phổ cập kiến thức, Tiền Bảo Châu kinh ngạc: "Trước giờ tôi vẫn cho rằng phiếu lương thực là quan trọng nhất, thì ra còn có nhiều loại phiếu quan trọng như vậy nữa. Sau này nhất định tôi sẽ giữ lại thật kỹ.”
Mạt Mạt kéo Tiền Bảo Châu: "Đi nào, tôi dẫn cậu đi xem một chút."
Tiên Bảo Châu lần đầu tiên cảm thụ được niềm vui chen lấn mua sắm, thấy cái gì cũng rất kinh ngạc, nhớ giá cả cũng nhanh. Sau khi Triệu Tuệ đã mua đủ thứ đồ thì Tiền Bảo Châu cũng đã nhớ kỹ cơ bản giá cả các loại mặt hàng rồi.
Mat Mat từ đẳng xa đã nhìn thấy bánh ngọt, liền kéo tay Tiền Bảo Châu chen vào: "Đồng chí, mỗi thứ cho tôi bốn cân."
"Xin lỗi đồng chí nhỏ, chúng tôi có giới hạn mỗi người chỉ được mua hai cân thôi."
"Được rồi, vậy thì mỗi thứ đều lấy hai cân." Bánh ngothetthay cũng chỉ có ba loại, tổng cộng sáu cân: "Mỗi cân là một đồng, tổng cộng là sáu đồng”
Tiên Bảo Châu nhìn một chút rồi cũng lấy sáu cân. Triệu Tuệ thì số tiền mẹ cô ấy đưa cho đã không còn lại bao nhiêu, chỉ mua hai cân.
Mạt Mạt xách bánh ngọt, đi thẳng tới quầy bán thuốc lá và rượu. Người đang chờ mua thuốc lá và rượu cũng không ít, cần phải xếp hàng, Tiền Bảo Châu hỏi: "Mạt Mạt, cậu mua thuốc lá làm gì thế?"
"Tôi mua để gửi cho anh trai tôi mấy gói. Bây giờ anh ấy không có tiền lương, mỗi tháng chỉ có phiếu lương thực thôi, muốn mua được thuốc lá rất khó."
Tiền Bảo Châu kéo tay Mạt Mạt: "Nếu như thuốc lá cũng bị giới hạn số lượng mua thì để tôi giúp cậu mua một phần."
"Được, vậy thì cảm ơn cậu trước nhé."
Triệu Tuệ cắn môi, ngượng ngùng nói: "Nếu là của Thanh Bách thì để tớ mua cho, tớ còn chưa mua quà cho anh ấy nữa."
Mạt Mạt cười: "Được rồi, vậy thì tớ sẽ mua cho cha tớ."
Rất nhanh đã đến lượt ba người, thuốc lá còn lại không ít, nhưng rượu lại không còn, Mạt Mạt chưa từ bỏ ý định hỏi: "Đồng chí, không có rượu sao?"
"Hết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận