Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1337. Hunghan 1

Chuong 1337. Hunghan 1Chuong 1337. Hunghan 1
Mat Mat cười: "Không có chuyện gi ạ, chị cả, ăn sáng chưa?"
Trang Triều Lộ là ai chứ, Mạt Mạt không nói, nhìn tình hình xung quanh cũng có thể thấy rõ, trừng mắt nhìn em trai, lạnh lùng nhìn Từ Liên đang ngã trên mặt đất, khí thế lập tức thay đổi.
Từ Liên miễn cưỡng đứng dậy, thân thể cứng đờ, ánh mắt này của chị gái Trang Triều Dương, thật không hổ là hai chị em.
Trang Triều Lộ và Trang Triều Dương đều hận những người phụ nữ chủ động theo đuổi, nhất là những người phụ nữ muốn phá hoại gia đình nhà người khác, không, phải nói là, Trang Triều Lộ hận hơn so với Trang Triều Dương.
Năm đó Trang Triều Dương chỉ vừa mới được sinh ra, cũng chưa chứng kiến Hướng Húc Đông cặn bã như thế nào, chưa gặp Ngô Mẫn không biết xấu hổ như thế nào, nhưng Trang Triều Lộ đã thấy hết.
Hai mắt Trang Triều Lộ càng lúc càng lạnh lẽo, dáng vẻ Từ Liên che mặt thút thít, dáng vẻ sợ sệt cảnh giác, quá giống với Ngô Mẫn năm đó khóc lóc rồi ngã vào cửa chính, hai bóng người chồng chéo lên nhau, Trang Triều Lộ có chút điên cuồng, chạy vọt vào trong sân, liếc thấy cây gậy.
Từ Liên mở to hai mắt nhìn, cũng không để ý đau nữa, đang nằm sấp đứng dậy, chạy thẳng vào trong đám người, trên người có máu, cọ vào quần áo của không ít người, xem kịch vui cũng phải trả giá.
Từ Liên chạy nhanh, nhưng vẫn bị đánh một gậy, suy cho cùng Trang Triều Lộ đã có tuổi, đã qua cái thời máu nóng sôi trào, đầu óc tỉnh táo lại rồi, chống gậy thở phì phò, mệt chết cô ấy rồi, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cô ấy, Trang Triều Lộ hắng giọng một cái chỉnh sửa lại quần áo, vung gậy đi về, cũng thật là nặng.
Người vây xem chạy đi, thật sự sợ bị cây gậy đập trúng, dù sao cũng hết vui, cũng thấy rồi, tất cả đi về nhà rồi.
Mạt Mạt bối rối, vẫn là Trang Triêu Dương phản ứng nhanh: "Chị, chị không sao chứ?"
Trang Triêu Lộ: "Không sao, vừa rồi nhận lầm người, nhưng cũng không đánh sai, cô ta nên bị đánh."
Bây giờ Mạt Mạt mới phản ứng được, chị cả đã coi Từ Liên thành Ngô Mẫn: "Chị, về nhà trước đi."
Trang Triều Lộ: "Được."
Tùng Nhân lôi kéo An An nhanh chóng rời khỏi cửa lớn, phía sau lưng đều đang run lẩy bẩy, hôm nay nhìn thấy được mẹ hung hãn rồi, không nghĩ tới cô lợi hại hơn, ánh mắt vừa rồi thật doạ người.
An An cẩn thận đóng cửa lại, tiếng động khoá cửa đã khiến Tùng Nhân bừng tỉnh, An An: "Anh, bỏ cây gậy về chỗ cũ đi!"
Tùng Nhân nhìn chằm chằm cây gậy trên đất: "Cái kia dính máu rồi, đen đủi, mình bỏ đi, anh lại kiểm cái mới."
Tùng Nhân quyết định chủ ý, kiếm cái mới trở về, một cái gậy nhỏ hơn một chút.
An An không vạch trần chút tâm tư nhỏ của anh trai, quay người vào nhà.
Trang Triều Lộ uống một chén trà, trong lòng càng bình tĩnh hơn, tóc cũng đã chỉnh sửa lại.
Trang Triều Dương nhìn chị gái, thấy chị không sao, nhẹ nhàng thở ra, Hướng Húc Đông cũng chết rồi, chị nói là đã buông bỏ, nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ.
Trang Triều Lộ: "Cả nhà các em nhìn chị làm gì? Nên làm gì thì làm đi, chị muốn về ngủ một giấc, tối hôm qua xe hàng ở nhà máy vẫn luôn ầm ầm, cả đêm không ngủ được chút nào."
Mạt Mạt: "Chị cả, vậy chị nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Trang Triều Lộ cười: "Được, vậy chị lên trước, mấy đứa phải ra ngoài thì cứ đi đi, không cần phải để ý đến chị, buổi trưa chị tự nấu là được."
Mạt Mạt: "Hôm nay chúng em đều ở nhà, không đi đâu cả."
Trang Triều Dương: "Chị, chị nhanh đi nghỉ ngơi đi"
Trang Triều Lộ: "Vậy được, chị đi lên trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận