Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 131. Hướng Triều Dương, anh được lắm! 1

Chương 131. Hướng Triều Dương, anh được lắm! 1Chương 131. Hướng Triều Dương, anh được lắm! 1
Hướng Triều Dương, anh được lắm! 1
Cuối cùng, sau mấy câu ấp a ấp úng của Liên Thanh Nghĩa, Mạt Mạt mới biết được bên cạnh mình vẫn luôn có hai tên gián điệp, thầm nghiến răng nghiến lợi, Hướng Triêu Dương, anh được lắm!
Liên Quốc Trung tức giận cầm chổi lên định đánh, Liên Thanh Nghĩa chạy ra ngoài: "Cha, tại sao cha lại chỉ đánh một mình con, còn có anh con nữa mài”
"Không có đứa nào không thoát được hết, thằng nhóc kia, mày đứng lại ngay đó cho ông!"
Bình thường Điền Tình cũng là người bao che cho mấy đứa con nhất, trước kia đều sẽ nói giúp một hai câu, nhưng hôm nay thật sự quá đáng giận, hai thằng nhóc này lại giúp đỡ người ngoài như vậy, có ai làm em trai mà lại như thế không?
Liên Thanh Nghĩa không dám trốn nữa, nếu bây giờ mà cậu lại trốn thì thứ chờ đợi mình tiếp theo không chỉ là một cây chổi nữa. Vậy lên đành đứng lại, cây chổi đập mạnh vào người, tiếng chát chát vang lên, cặp song sinh đau đến mức mặt cũng nhăn lại.
So với Thanh Nhân, Thanh Nghĩa chật vật hơn một chút, không chịu nổi liền cầu xin: "Chị, chị ơi, bọn em sai rồi, bọn em không dám nữa mà, chị nói giúp cho bọn em một câu đi."
Mạt Mạt coi như không nghe thấy, hai thằng nhóc này đã sớm phải nên bị dạy dỗ một phen rồi, cũng để cho bọn chúng chịu đòn đau nhớ lâu một chút, dù sao thì cha có ra tay đánh cũng có chừng mực, sẽ không làm hai đứa bị thương.
Cặp song sinh thấy chị gái đi rồi, hai đứa bắt đầu gân cổ lên la hét vang trời, giống như cảnh người ta đang giết heo.
"Hai đứa đừng có gào thét nữa, không ai có thể cứu hai đứa được đâu. Để ông đây dạy cho hai đứa biết cách làm người một chút, ai bảo hai đứa cái gì cũng hướng ra bên ngoài như vậy."
Liên Thanh Nghĩa hét lên: "Không thể trách bọn con được mà, chỉ có thể trách kẻ địch quá mạnh. Cha, không phải cha cũng không chú ý sao, lúc ấy chính miệng cha đồng ý cho Hướng Triều Dương ở nhà mình mà."
Ánh mắt Thanh Nhân liền tối sầm lại, thằng nhóc này hết chuyện để nói rồi hay sao chứ, liền liều mạng lấy tay che miệng Thanh Nghĩa lại: "Mày câm miệng cho ông."
Liên Quốc Trung lại càng tức giận hơn, cây chổi quất lên mông Thanh Nhân: "Mày còn dám xưng ông nữa à, vậy thì cha mày là cái gì đây hả?"
Thanh Nhân đau đến ngoác miệng: "Cha, con nói sai, con nói sai rồi."
"Cha thấy cha không ở nhà thì hai đứa chỉ thiếu điêu lên trời nữa thôi. Hôm nay không dạy dỗ hai đứa thật tốt thì lân sau hai đứa có khi xưng mình là ông nội cũng nên."
Cặp song sinh hét lên: "Cha, bọn con không dám, không dám mà.”
Điền Tình nhìn thoáng qua thời gian, thấy cũng trễ rồi liền kéo tay chồng mình: "Cũng không còn sớm nữa, đi ăn cơm thôi."
Liên Quốc Trung vứt cây chổi xuống: "Hai đứa nghe cha nói đây, sau này đừng có mà bạ chuyện gì trong nhà cũng bô bô kể cho người ta nghe, nhất là chuyện của chị, nghe chưa?"
Cặp song sinh ôm mông: "Bọn con biết rồi."
"Còn nữa, từ hôm nay trở đi nếu không có việc gì thì phải thành thật ở trong nhà cho cha."
“Không mài!”
Liên Quốc Trung liếc mắt một cái, cặp song sinh vội vàng giơ tay thê: "Nhất định bọn con sẽ thành thật ở nhà, không đi chỗ nào hết."
Cơn giận của Liên Quốc Trung đến tận lúc này mới hơi hạ xuống một chút: "Cút đi rửa tay đi."
Cặp song sinh được hạ mệnh lệnh, khập khà khập khiang đi rửa tay, vừa đi vừa xuýt xoa. Đã nửa năm nay bọn chúng không bị đánh nên cái mông cũng quen rồi, thật hoài niệm khoảng thời gian trước kia liên tục bị đánh.
Đến bữa cơm tối, cặp song sinh đau mông nên chỉ có thể đứng ăn cơm. Càng cúi xuống thì mông càng đau, còn không dám lên tiếng nên nét mặt vô cùng đặc sắc.
Tuy rằng cặp song sinh đau mông muốn chết, nhưng hoàn toàn chẳng ảnh hưởng chút nào đến việc ăn uống của hai đứa. Hai đứa rất có khí thế quét ngang cả bàn ăn, thề không tiêu diệt hết đồ ăn thì sẽ không buông đũa. Mạt Mạt nhìn mà không nói nên lời, đánh thế này vẫn còn nhẹ rồi.
Ăn cơm tối xong, cặp song sinh trở về nằm sấp rên rỉ, Mạt Mạt thu dọn đồ đạc xong trở vê phòng. Sắc trời lúc này đã tối mịt, Mạt Mạt vừa định kéo rèm cửa sổ thì giật mình, lập tức lùi về phía sau một bước.
Hướng Triều Dương không nghĩ tới trùng hợp như vậy. Anh vừa nhảy vào đã bị Mạt Mạt bắt gặp, vội vàng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Mạt Mạt vỗ ngực, dọa chết cô rồi. Cô giận dữ nhìn về phía Hướng Triều Dương, mở cửa sổ ra, cắn răng nhỏ giọng nói: "Doanh trưởng Hướng cũng được đấy, còn học được cách leo tường nữa."
"Anh cũng là không còn cách nào nữa cả, đêm nay anh phải chạy về bộ đội, muốn nói chuyện với em trước khi đi."
Mạt Mạt sửng sốt: "Anh chỉ được nghỉ một ngày thôi à?”
"Ừ, quân khu mới phải quy hoạch lại mọi thứ, ngày hôm nay vẫn là tranh thủ lắm mới ra ngoài được."
Trong lòng Mạt Mạt cảm thấy hơi cảm động, Hướng Triều Dương tranh thủ thời gian đến thăm cô, còn đặt bây bắt thú rừng nữa, như vậy là anh thật sự đặt cô vào trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận