Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 901. Phân chia công bằng 1

Chương 901. Phân chia công bằng 1Chương 901. Phân chia công bằng 1
"Cậu có nói cái gì không?"
Vân Kiến nói: "Cha em nói là, ông ấy có một tuần nghỉ phép, muốn đến thủ đô thăm chúng ta."
Đã nhiều năm Mạt Mạt không gặp Miêu Niệm rồi, cũng thật nhớ: "Em nói với cậu việc nhà họ Thẩm chưa?"
Vân Kiến lắc đầu: "Không, gọi điện thoại không tiện."
Mạt Mạt hỏi: "Lúc nào thì cậu nghỉ?"
Vân Kiến cười: "Có lẽ vào tháng năm ấy."
Mạt Mạt cười: "Tháng năm thủ đô không quá nóng, thời gian vừa khéo."
"Vâng."
Ngày hôm sau Mạt Mạt tới trường, Từ Lị đưa bài ghi chép cho Mạt Mạt: "Đây là kiến thức và một vài vụ án mấy ngày nay, tôi đều ghi chép lại, cậu cầm về đọc là được."
Mạt Mạt cầm lấy: "Bàng Linh thì sao?"
Bàng Linh đáp: "Mợ út, bài ghi chép của mợ cháu còn chưa đọc xong đâu, chờ mo đọc hết của Từ Li, cháu có thể đọc hết là cũng không tệ rồi."
Mạt Mạt: "Vậy được, vậy mợ đọc trước?"
"Vâng."
Buổi trưa, Mạt Mạt ăn qua loa rồi cầm bài ghi chép gấp rút ôn tập, một thời gian nữa cô sẽ rất bận rộn, phải ôn tập xong sớm, thì sau này cô cũng có thể nhẹ nhõm hơn chút.
Buổi tối Mạt Mạt về nhà, vừa định nấu bữa tối thì An An chạy về, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt: "Mẹ ơi, mẹ ơi, ông nội Hướng sắp chết rồi, hu hu, ông nội Hướng sắp chết rồi."
Mạt Mạt lau tay: "Làm sao mà Hướng Húc Đông lại chết? Hôm qua vẫn còn rất khoẻ mà?"
An An quệt mũi, kéo tay mẹ: "Ông nội Hướng đang ở bệnh viện, anh trai đang coi chừng, mẹ ơi, chúng ta vừa đi vừa nói."
Mạt Mạt mặc quần áo, Vân Kiến bế An An, Mạt Mạt lấy túi đóng cửa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
An An lắc đầu: "Con cũng không biết, ông nội Hướng đột nhiên té xỉu, nửa ngày con cũng không nghe thấy động tĩnh gì, ra ngoài thì nhìn thấy ông nội đang nằm trên mặt đất, hu hu."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Vân Kiến vỗ lưng An An: "Được rồi, đừng khóc nữa, nhất định không có chuyện gì, ngoan, đừng khóc."
An An quệt mũi: "Vâng, cháu không khóc."
Hướng Húc Đông ở bệnh viện quân y của đại viện lân cận, lúc Mạt Mạt đến, Hướng Húc Đông còn đang ở trong phòng phẫu thuật, Tùng Nhân và Vân Bình vẫn luôn coi chừng. Mat Mạt nói: "May đứa đưa người đến bệnh viện à?”
Vân Bình: "Bọn em không khiêng nổi, tìm hàng xóm đưa, hàng xóm đã đi về trước rồi, bác sĩ đã vào trong rồi, phải chờ một lúc nữa mới có kết quả."
Mạt Mạt nhìn Vân Bình và Tùng Nhân bình tĩnh, hai thằng nhóc này trưởng thành rồi, có thể xử lý sự việc.
An An đã ngừng khóc, vẫn luôn nhìn vào trong phòng phẫu thuật, cửa phòng phẫu thuật rất nhanh đã mở ra, bác sĩ ra ngoài, nhìn Mạt Mạt: "Đi theo tôi một chuyến. '
"Được."
Mạt Mạt theo bác sĩ đến văn phòng, bác sĩ nói: "Mấy người chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, chúng tôi đã tận lực rồi."
Bác sĩ có ý là đã không thể cứu được, khả năng là đã hai ngày rồi.
Mạt Mạt hỏi: "Thật sự không còn biện pháp nào hay sao?"
Bác sĩ lắc đầu: "Không có cách nào, vừa rồi ông cụ tỉnh, ông ấy cũng nắm được, bảo chúng tôi không cần lãng phí sức lực nữa."
Mạt Mạt im lặng, Hướng Húc Đông cũng là bác sĩ, ông ta hiểu rõ hơn so với ai hết.
Mạt Mạt từ văn phòng đi ra, Hướng Húc Đông đã đến phòng bệnh rồi, phòng bệnh là phòng bốn người, bên trong đã có hai bệnh nhân. Lúc Mat Mat đi vào trong phòng bệnh, Hướng Húc Đông đang lau nước mắt cho An An, nhìn thấy Mạt Mạt, nói với An An: "Ông nội muốn uống cháo gạo, An An giúp ông nội đến căn tin mua được không?”
An An vội vàng gật đầu, có thể ăn cơm, là thân thể sẽ khoẻ lên, vui vẻ nói: "Được."
Mạt Mạt hiểu rõ, Hướng Húc Đông đây là muốn để An An tránh đi chỗ khác, Mạt Mạt lấy tiền từ trong túi ra, đưa cho Tùng Nhân: "Tùng Nhân, con đi với em đi."
Tùng Nhân cầm lấy tiền: "Vâng."
An An và Tùng Nhân đi rồi, Hướng Húc Đông thấp giọng ho khan, Mạt Mạt đưa chén nước tới, Hướng Húc Đông uống một ngụm, cuống họng không còn đau nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận