Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 581. Không thể miêu tả 1

Chương 581. Không thể miêu tả 1Chương 581. Không thể miêu tả 1
Trang Triều Dương tắm rửa, đổi quần áo, sửa soạn bản thân sạch sẽ đã là nửa canh giờ sau.
Trang Triều Dương đơn giản biết được sự việc đã qua, nửa ngày không lấy lại tinh thần, nhà mẹ đẻ vợ mình lại mạnh mẽ, áp lực của anh không phải là lớn bình thường.
Mười giờ, Thẩm Phương và Điền Tình mang theo hai đứa bé trở về, Vân Bình vào nhà liền hô hào,"Ông nội, hôm nay có tôm, con và anh trai bắt được ở trong suối, ông xem bắt được không ít này!"
Miêu Chí cầm rổ lên, đúng là không ít, có một tầng, đủ làm một bàn thức ăn,'Vân Bình lợi hại quá."
Vân Bình được tán dương càng vui vẻ, chú ý tới Trang Triều Dương, con mắt trừng lớn,'Cha Tùng Nhân, giống y như đúc!"
Trang Triều Dương,"Chào em."
Vân Bình xấu hổ cười,"Chào anh rể."
Trang Triều Dương biểu cảm có chút cứng ngắc, em trai ba tuổi thật nhỏ.
Thẩm Phương và Điền Tình chậm rãi vào nhà, Thẩm Phương đấm chân,"Nhà lầu chính là không tốt, phải leo cầu thang."
Miêu Chí đi qua đỡ vợ, vui vẻ nói: "Miêu Niệm trở về rồi, chúng ta có thể trở về nhà, không cần leo lâu."
Thẩm Phương xoa eo, "Thật sự trở về rồi?" Miêu Chí chỉ vào Trang Trieu Dương,"Triêu Dương nói, đều trở về rồi."
Thẩm Phương nhìn về phía Trang Triều Dương, cười nói: "Không hổ là cha con, cùng Tùng Nhân như một khuôn đúc ra."
Trang Triều Dương tiến lên một bước, gọi,"Bà ngoại."
Thẩm Phương cười,"Tốt, tốt, đều đừng đứng đây nữa, mau ngồi xuống."
Thẩm Phương mệt mỏi, nói xong cũng ngồi xuống, gọi Vân Kiến,"Cha của con đã trở vê, đi gọi nó tới, bà đi không được rồi, chỉ ở chỗ này chờ cha con."
Vân Kiến thả cái gùi trong tay xuống,'Vâng, bà nội."
Miêu Chí gặp Thẩm Phương bóp eo, vươn tay muốn giúp đỡ, nhưng bọn nhỏ đều đang nhìn, ông có chút xấu hổ, hừ một tiếng,"Bảo bà ngồi ở nhà chờ, nhưng bà vẫn không vâng lời, chịu khổ đi!"
Thẩm Phương thả tay xuống,'Vận động một chút rất tốt, ban đêm ngủ ngon, may ngày nay tôi ngủ một giấc đến hừng đông, tôi đã nghĩ kỹ rồi, trở về cũng vận động, ông vận động cùng tôi."
Miêu Chí ngẫm lại đúng là như thế, gần đây vợ nghỉ ngơi tốt hơn rất nhiều, cười,'Được."
Miêu Niệm tới rất nhanh, râu ria chưa kịp cạo, đứng ở trong phòng, gọi Miêu Chí "Dượng."
Miêu Chí đưa tay,'Về sau gọi cha đi, đỡ phải gặp phiền phức." "Vâng, cha."
Mạt Mạt quan sát Miêu Niệm, giá trị nhan sắc của Miêu Niệm rất cao, mặc dù râu ria có hơi dài, nhưng cho người ta cảm giác không có chút nào lôi thôi, ngược lại rất có khí chất nghệ sĩ.
Thẩm Phương giới thiệu người trong nhà cho Miêu Niệm, Miêu Niệm nhìn Mạt Mạt, ánh mắt hơi nhướng lên,"Giống như cô lúc còn trẻ. "
Mat Mạt,"Cậu."
Miêu Niệm đáp,"Ừ!"
Trang Triều Dương cũng gọi một tiếng,"Cậu."
Miêu Niệm vỗ bả vai Trang Triều Dương,"Không nghĩ tới, mới có một ngày cậu đã trở thành vãn bối của tôi."
Lông mày của Trang Triều Dương động một cái, anh cũng không nghĩ tới, ở khu lúc không người, anh nhào bột mì suy nghĩ miên man, còn muốn trở thành bạn bè cơ đấy, không nghĩ tới, ngược lại thành thân thích.
Miêu Chí nhìn thời gian,/"Thời gian không còn sớm, ăn cơm trưa xong, hai vợ chồng già chúng ta phải vê Dương Thành."
Thẩm Phương nhìn Điền Tình, Miêu Chí nói tiếp: "Con gái, con đã đến hơn một tháng rồi, nên trở về nhà, cùng chúng ta về đi!"
Điền Tình tới lâu như vậy, đúng là có nhớ nhà, bà nhớ chồng và con trai út, cười nói: "Vâng, ăn cơm xong con dọn dẹp một chút, chúng ta liền đi." Thẩm Phương đứng lên,"Hôm nay bà nấu cơm, ai cũng không cho phép giành với bà."
Mat Mạt đứng day"Con đi hỗ trợ."
Điền Tình cười,"Vậy con thu dọn đồ đạc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận