Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 54. Hướng Triều Dương thật lợi hại, đến gián điệp cũng dùng! 2 Sắc mặt chủ nhiệm Hướng có chút khó coi: "Được

Chương 54. Hướng Triều Dương thật lợi hại, đến gián điệp cũng dùng! 2 Sắc mặt chủ nhiệm Hướng có chút khó coi: "ĐượcChương 54. Hướng Triều Dương thật lợi hại, đến gián điệp cũng dùng! 2 Sắc mặt chủ nhiệm Hướng có chút khó coi: "Được
rồi, cha làm như vậy còn không phải vì tốt cho con sao, cha đã dạy con như thế nào rồi hả? Nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Người lái xe sao? Ánh mắt thiển cận, cái này là cha đã vội vàng quá rồi."
Hướng Hoa oán giận một chút, mặc dù sợ cha nhưng trong lòng nỗi tức giận vẫn không tiêu tan. Chờ đến lúc lên lớp, nhất định anh ta phải nhìn xem Liên Mạt Mạt rốt cuộc trông như thế nào mà không để anh ta vào mắt.
Liên Thanh Xuyên trở về nhà, Mạt Mạt rốt cục không cần chạy hai đầu nữa. Vẫn là ở nhà thoải mái hơn, không cần quan tâm quá đến em trai nữa, Mạt Mạt được nhàn rỗi, một lòng đề phòng Liên Thu Hoa.
Liên Thu Hoa cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy, nhất định sẽ không nhận mệnh ở lại phòng ký túc xá, nhưng hai ngày đã trôi qua, Liên Thu Hoa một chút động tĩnh cũng không thấy, cũng không đến nhà bọn họ, Mạt Mạt càng thêm khẳng định, nhất định là Liên Thu Hoa đang cất giấu đại chiêu gì đó.
Em trai út đã về nhà ba ngày rồi, mấy ngày nay cặp song sinh giống như chim sổ lồng, trời không tối tuyệt đối không về nhà, giấu tiền của Mạt Mạt, buổi trưa hai ngày nay cũng không ở nhà ăn cơm, đây mải chơi o chỗ nào rôi.
Buổi tối Mạt Mạt chặn cặp song sinh lại, giao nhiệm vụ: "Hai đứa đi tới trường học một chuyến, không đúng, hai đứa bảo Hắc Tử và Thắng Lợi đi tới trường học một chuyến, xem thử Liên Thu Hoa đang làm gì?”
Cặp song sinh đã sớm quên Liên Thu Hoa rồi. Cặp song sinh chờ Mat Mat đi ra ngoài, thầm vỗ ngực, còn tưởng rằng chị chặn bọn họ là vì tiền với phiếu lương thực nữa chứ! Cũng may mà không phải, cho dù có muốn lấy cũng không có nữa, đều vào bụng hết rồi.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt nhận được tin tức, Liên Thu Hoa căn bản không ở trường học, đã sớm trở về thôn rồi. Mạt Mạt suy nghĩ một chút, Liên Thu Hoa có gây chuyện thì cũng không thể làm ra chuyện gì lớn được, dần dần cũng không để ở trong lòng.
Ở bộ đội, Hướng Triều Dương đang ở văn phòng, Lý Thông phụ trách tiếp nhận kiểm tra bưu kiện gõ cửa tiến vào, chỉ là biểu tình có chút cổ quái: "Doanh trưởng Hướng, anh có điện tín."
Hướng Triều Dương nhíu mày: "Không có bưu kiện sao?"
Lý Thông sửng sốt: "Không có bưu kiện của anh, nhưng mà có của đại đội trưởng Liên."
Hướng Triều Dương mím môi, anh cũng choáng váng, tại sao Liên Mạt Mạt lại gửi cho anh một chiếc áo len cơ chứ: "Để đó cho anh, lát nữa anh sẽ mang về cho cậu ấy." Lý Thông đặt điện tín và bưu kiện lên bàn, ánh mắt nhịn không được nhìn lên mặt Triều Dương, thấy Hướng Triều Dương lạnh lùng nhìn mình liền rùng mình một cái: "Làm phiền doanh trưởng Hướng rồi."
Trong lòng Lý Thông tò mò vô cùng, doanh trưởng Hướng đang coi trọng ai sao? Lo lắng như vậy, đến cả gián điệp cũng dùng tới rồi.
Hướng Triều Dương cầm điện tín lên xem trước, bình trà liền hất thẳng xuống đất, chính ủy Khổng Á Kiệt vừa vào cửa liền hoảng sợ: "Có chuyện gì mà tức giận đến như thế hả?"
Hướng Triều Dương nắm chặt điện tín trong lòng bàn tay, nhặt cái bình trà lên: "Không có việc gì hết."
Khổng Á Kiệt nhìn lại, bộ dáng Hướng Triều Dương vẫn như cũ, biết không hỏi ra cái gì, không muốn tự làm mình mất mặt nữa, quay trở lại chỗ ngồi.
Hướng Triều Dương mở ngăn kéo ra, lấy ra giấy viết thư, tính toán thời gian, bắt đầu viết thư cho cặp song sinh. Địa chỉ gửi thư là trường học, có thể thấy Hướng Triều Dương đã quen tay hay làm như thế nào, ngay cả địa chỉ lớp cũng biết.
Buổi tối, Hướng Triều Dương ôm bưu kiện rời đi, Liên Thanh Bách vừa ăn cơm xong, đang nằm trong phòng ngủ, Hướng Triều Dương ném bưu kiện qua: "Bưu kiện của Mạt Mạt."
Liên Thanh Bách ngồi dậy, miệng nhếch lên: "Mạt Mạt quả nhiên nhớ thương tôi nhất." Khóe miệng Hướng Triêu Dương nhech lên, trong nháy mắt liền hạ xuống, Liên Thanh Bách lấy ra một cái áo len, rồi lại lấy thêm một cái áo len khác nữa: "Cái này không phải cỡ của tôi mà!"
Hướng Triều Dương tiến lên, liếc mắt nhìn hai chiếc áo len, cái của anh so với Liên Thanh Bách mỏng hơn không ít, híp mắt, đoạt lấy áo len: "Của tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận