Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1122. Đăng Ký 2

Chương 1122. Đăng Ký 2Chương 1122. Đăng Ký 2
Liên Thanh Bách dìu ông nội, Liên Kiến Thiết kéo cháu trai cả,"Ông nói với cháu, ông hâm mo căn nhà độc lập của ông ngoại cháu lắm, bây giờ thì tốt rồi, nhà mình cũng có, hôm nay nhà mình nhất định bái tế tổ tiên, đều là do tổ tiên phù hộ đó!"
Liên Thanh Bách bật cười,"Ông nội, đừng có đứng Ở ngoài nữa, trời nóng lắm, đi vào nhà xem thôi."
Liên Kiến Thiết,'Ừ, được, được."
Mạt Mạt và Triệu Tuệ ở trên lầu, mấy đứa trẻ ở dưới lầu chơi đùa với nhau, Mạt Mạt lúc này mới hỏi,'Cha đâu? Sao cha không đến cùng?"
Triệu Tuệ,"Thanh Nghĩa quá bận rộn, cần người giúp, cha không yên tâm nên ở lại, hai tháng nữa thì tới đây”
Mat Mạt,"Như vậy à, Thanh Nghĩa khởi công bên đó rồi?"
Triệu Tuệ,"Ừ, khởi công rồi, bây giờ xây nhà ở cho công nhân, cây trên núi cũng trồng chỗ khác rồi! Chị với anh cả em đi làm giúp một ngày mới đủ người đó! Thanh Nghĩa với Khởi Hàng bận vắt chân lên cổ luôn."
Mat Mạt"Người mà Thanh Nghĩa tuyển đã đến hết chưa?"
Triệu Tuệ treo quần áo trong túi lên, trả lời Mạt Mạt,"Mấy người nhà ở xa vẫn chưa đến, ở gần thì đã đến hết rồi, chị nghe Thanh Nghĩa nói, thêm một tuân nữa thì đến đủ hết."
Mạt Mạt đưa quần áo cho Triệu Tuệ,"Người cũng đến rồi, Thanh Nghĩa cũng có thể thoải mái một chút."
Triệu Tuệ,"Ừ."
Triệu Tuệ nhịn cả một đường rồi, thấy Mạt Mạt không hỏi nữa, cô ấy khẽ hỏi,"Từ Liên kia, sao lại ăn mặc đẹp như vậy? Chị nghe anh cả em nói, nhà họ Từ là gia đình bình thường, cả người Từ Liên tiền lương một năm của nhà họ Từ cũng mua không nổi."
Triệu Tuệ có thể biết được giá cả quần áo, cũng là nhờ nhà họ Thẩm tặng quần áo mà biết được, hiện giờ quần áo và giày dép của Triệu Tuệ, đa số đều được nhà họ Thẩm thặng đó!
Mat Mat lắc đầu,"Em cũng không biết, lần trước lúc gặp còn làm thêm ở khách sạn cơ, hơn nữa còn nợ Vân Kiến và Trịnh Đình Đình hơn năm trăm đồng nữa."
"Hả, còn có chuyện này!"
Mat Mạt gật đầuỪ."
Triệu Tuệ,"Vậy thì kì lạ nhỉ, sao bỗng nhiên trở nên có tiền rồi, đúng rồi, cô ta đến đại viện làm gì?"
Mạt Mạt lắc đầu,"Không biết nữa, không nhắc cô ta nữa, chị ở đây dọn dẹp xong rồi nhỉ, chúng ta xuống nhà đi, mẹ đã nấu cơm xong rồi."
Triệu Tuệ,"Được."
Mạt Mạt và Triệu Tuệ xuống lầu, ông bà nội đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn Liên Thanh Bách và Vân Kiến chuyển túi đồ.
Bà nội Liên lo lắng kêu lên"Ôi trời, hai đứa cháu, chậm thôi, chậm thôi, bên trong có đồ dễ vỡ."
Liên Thanh Bách,"Biết rồi ạ."
Mạt Mạt nhìn đồng hồ,"Ông bà ơi, thời gian không sớm nữa, chúng ta đi thôi, ông bà cũng đói bụng rồi nhỉ!"
Liên Kiến Thiết khoát tay,'Không đói, đợi anh cả cháu đem hết túi đồ của ông bà vào phòng rồi đi."
Bà nội Mạt nói: "Mạt Mạt, nhanh đến ngồi xuống đây"
Triệu Tuệ vừa nghe thấy còn phải đợi một lúc nữa mới đi, liền đi tới dỡ túi đựng bát đũa, Mạt Mạt nói: "Bà nội, cháu đi giúp chị dâu."
Bà nội Liên cười híp mắt, bà ấy cũng có căn nhà riêng rồi, trong lòng thoải mái, giọng nói cũng lớn hơn/'Ừ, đi đi!"
Mạt Mạt giúp Triệu Tuệ dọn bát đĩa, lên tiếng: "Chị đem hết đồ ở nhà tới đây rồi, mọi người về Dương Thành thì dùng cái gì?"
Triệu Tuệ,"Nhà cha mẹ vẫn còn bát đũa, chị để lại rồi, hơn nữa nửa năm tới lên năm bốn rồi, chị vốn muốn ở lại Dương Thành làm việc, bây giờ có thay đổi, ý của anh cả em là muốn chị chuyển tới thủ đô, cũng thực tập ở đây luôn."
Mat Mạt,"Thật thế à! Anh chị làm ở trường nào? Đám trẻ con có phải cũng phải chuyển trường tới không?” Triệu Tuệ gật đầu, "Đúng thể, ý của anh cả em, lân này đám trẻ con không về nữa, trực tiếp đi học ở bên này luôn, ở đây còn có anh ấy và cha mẹ mà! Chị cũng yên tâm, chị đi học mấy tháng nữa có lẽ cũng sẽ tới thủ đô."
Mat Mạt,"Chị định làm giáo viên mãi hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận