Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1796. -

Chương 1796. -Chương 1796. -
Thím hai của Giai Giai còn đang đắc chí, cho là đánh bại mẹ của Giai Giai, lúc đang dương dương đắc ý muốn móc máy thêm vài câu thì nghẹn lại, mặt chợt đỏ bừng.
Khâu Hải Đường ngây người, vậy mà Liên Mạt Mạt lại tới nhà? Cô ta vẫn cho là cả nhà anh cả thất bại rồi, ở sau lưng châm biếm không ít rằng ăn cướp không phải mua bán!
Nhưng hôm nay người đã đến rồi, lại thấy chị dâu che chở cho đứa bé trai, Khâu Hải Đường hiểu rõ chân tướng, sau đó mờ mịt, cô ta còn đang nghĩ, chờ lão già chết rồi, cô ta sẽ bảo anh cả đưa Giai Giai về, đổi thành con gái cô tal
Khâu Hải Đường giả điếc hất tóc, biểu cảm có thể so với trở mặt, trực tiếp vượt qua mẹ Giai Giai, cười khanh khách đi đến trước mặt Mạt Mạt vươn tay ra: "Tổng giám đốc Liên, hân hạnh hân hạnh, trăm nghe không bằng một thấy, tổng giám đốc Liên thật sự là trẻ tuổi, nói cô 30 cũng có người tin."
Con người ấy à, đều thích được nịnh bợ, Mạt Mạt cũng không ngoại lệ, nếu như không có chuyện vừa rồi, cô vẫn có tâm trạng vui vẻ, nhưng bây giờ, Mạt Mạt lạnh mặt.
Không khí xung quanh Trang Triều Dương càng thấp, không mắng con trai, nếu không phải kiêng dè ông cụ Cát, khí thế của Trang Triêu Dương đã có thể hù chết Khâu Hải Đường. Sự tha thiết nông nhiệt của Khâu Hải Đường dán lên cái mông lạnh, trong lòng có chút méo mo, nhưng càng oán hận nhiều hơn lên người nhà anh cả, nếu như không phải người nhà anh cả, cô ta cũng sẽ không đắc tội với tổng giám đốc Liên.
Mẹ của Giai Giai đã không cảm thấy kinh ngạc, dù sao bất kể bọn họ có làm cái gì cũng sẽ oán hận, không nhìn thẳng vào Khưu Hải Đường, mở miệng nói với Mạt Mạt: "Đồ ăn đã xong rồi, đi bên này."
Mẹ của Giai Giai không định giải thích bây giờ, cô ấy cảm thấy mất mặt.
Lúc này Thất Cân đã kéo Giai Giai đến đây, Mạt Mạt xoa đầu Thất Cân, con của mình, tự mình biết, Thất Cân nhất định sẽ không chịu thiệt, về phần Giai Giai, con bé này chính là con cáo nhỏ, xưa nay sẽ không ăn thiệt.
Mạt Mạt yên tâm về bọn nhỏ, cười nói với mẹ Giai Giai: "Được."
Mẹ Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng lộ ra sự chân thành, bảo cả nhà Mạt Mạt đi trước.
Khâu Hải Đường cuống lên, nhưng mới vừa tiến lên phía trước đã bị người hầu cản lại, tức giận muốn chết, hiện tại cô ta không thể làm om sòm lên, chỉ có thể chịu đựng sự oán hận, hung hăng trừng mắt với mẹ Giai Giai.
Cuối cùng giậm chân, xoay người rời đi, cô ta nhất định phải trở về, tìm chông dẫn bọn nhỏ tới, cơ hội thật sự là quá hiếm có, đi qua cái thôn này thì sẽ không co cái tiệm nào nữa.
Mẹ Giai Giai càng thấy mất thể diện, đến nhà ăn nhiệt độ trên mặt cũng chưa từng hạ xuống: "Để cho mọi người chê cười rồi."
Mạt Mạt tiếp lời nói: "Giai Giai cũng trải qua tai hoạ."
Mẹ Giai Giai vô cùng xấu hổ khi giải thích chuyện vừa xảy ra, hóa ra là Khâu Hải Đường bắt nạt Giai Giai, để cho Thất Cân nghe thấy, nổi nóng nên dĩ nhiên phải bảo vệ, cho nên mới có chuyện sau đó.
Cả nhà Mạt Mạt ăn cơm rất nhanh, nhưng Khâu Hải Đường nhanh hơn, vừa vặn chặn lại đoàn người Mạt Mạt muốn đi về nghỉ ngơi.
Mẹ Giai Giai nổi giận: "Khâu Hải Đường, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô có còn chút quy củ hay không?"
Khâu Hải Đường không thèm để ý đến mẹ Giai Giai, ngược lại dẫn theo con cái đến trước mặt cả nhà Mạt Mạt giới thiệu, quan trọng nhất là trong tay đang dẫn một cô bé, ý đồ trong này cũng quá rõ ràng.
Mạt Mạt: "..."
Cô mới biết được, thì ra Thất Cân nhỏ như vậy vừa mới bắt đầu đã có giá thị trường rồi.
Trang Triều Dương đen mặt, có Trang Triều Dương đen mặt mở đường, cả nhà Mạt Mạt thuận lợi về nghỉ ngơi.
Ông cụ Cát thức dậy mới biết đã xảy ra chuyện gì, thiếu chút tức hộc máu, gia môn bất hạnh, trực tiếp bảo quản gia đuổi người đi.
Ông cụ Cát rơi vào trầm tư, sau đó ra lệnh, không tiếp tục để cho nhà thằng hai đi vào sân nhà nữa, là thật sự hạ quyết tâm, sau một đêm, cả nhà Mạt Mạt rõ ràng cảm giác được sức khoẻ của ông cụ đã tốt hơn nhiều.
Trang Triều Dương chỉ xin nghỉ hai ngày, hôm nay nhất định phải chạy trở về.
Mặc dù Thất Cân buồn, nhưng vẫn đi theo cha mẹ.
Ở trên máy bay, Mạt Mạt nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng con trai: "Vui vẻ à?"
Thất Cân tự nhiên gật đầu: "Vâng."
Mạt Mạt nháy mắt với chồng, Trang Triều Dương khẽ cười, thanh mai trúc mã, quả nhiên là tình cảm tốt nhất.
Về đến nhà, Trang Triều Dương ăn cơm tối xong rời đi, Mạt Mạt cũng ngủ rất sớm, nhà khác có xa hoa thế nào, vẫn là nhà mình tốt.
Bởi vì không lo lắng cho Giai Giai nữa, Mạt Mạt ngủ rất nhớ.
Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt Tiểu Khả đã trở lại, buổi đấu giá cùng ngày hôm đó, Tôn Nhuy đã dẫn theo đứa nhỏ đến.
Mạt Mạt đã rất lâu không nhìn thấy Tiểu Khả, lập tức phát hiện: "Tiểu Khả đã cao hơn rồi."
Tôn Nhuy: "Đúng vậy, gần đây đứa nhỏ này cứ cao lên, buổi tối đi ngủ còn bị chuột rút!" "Bôi bổ thêm cho đứa nhỏ đi, chú ý nhiêu vê đô ăn một chút."
Tôn Nhuy gật đầu: "Chị dâu, em còn có việc, Tiểu Khả giao cho chị nhé."
"Được, giao Tiểu Khả cho tôi, cô cứ yên tâm mà đi"
"Vâng."
Tôn Nhuy đi rồi, Mạt Mạt nhìn thời gian, đã sắp bắt đầu rồi, Mạt Mạt nói với Tiểu Khả: "Đi thôi!"
Tiểu Khả ngoan ngoãn đuổi theo: "Vâng."
Mạt Mạt hài lòng gật đầu, đứa nhỏ Tiểu Khả này đã coi như là ngôi sao nhí nổi tiếng rồi, nhưng đứa trẻ bình thường đã sớm lâng lâng, nhưng Tiểu Khả vẫn còn như trước kia, điểm này đặc biệt hiếm thấy.
Mạt Mạt vừa đi vừa hỏi cuộc sống quay phim của Tiểu Khả, Tiểu Khả trả lời từng chuyện một, hai người trò chuyện, không cảm thấy đi mấy bước, đã đến phòng đấu giá.
Mạt Mạt rất ít khi tự mình đến tham gia bán đấu giá, bởi vì đấu giá đã bắt đầu, Mạt Mạt dẫn theo Tiểu Khả đi vào rất đường đột.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Mạt Mạt và Tiểu Khả, Mạt Mạt thì đã quen nên không cảm thấy gì, hiếm thấy đứa nhỏ lại không luống cuống, khoé miệng Mạt Mạt nhếch lên, dẫn Tiểu Khả vào ngồi.
Ngồi xuống rồi, thần kinh căng thẳng của Tiểu Khả cuối cùng cũng được nới lỏng, hai tay đều toát mô hôi, cẩn thận lau mồ hôi.
Mạt Mạt vẫn luôn chú ý đến, nụ cười trên khóe miệng lớn hơn, đứa nhỏ này thực tình không tệ, tố chất tâm lý này rất hiếm có.
Ông chủ bên cạnh Mạt Mạt, liên tục nhìn Tiểu Khả, sau đó nhỏ giọng nói chuyện với Mạt Mạt, nói qua nói lại, lại nói đến trên người Tiểu Khả.
Mạt Mạt kéo tay Tiểu Khả: "Đây là cháu gái tôi, nó vừa đi quay phim về, nên tôi dẫn nó tới xem một chút."
Mạt Mạt giới thiệu Tiểu Khả, tâm tư của mọi người xoay chuyển, Tiểu Khả là con gái nuôi của Tôn Nhuy, ở thành phố Z không phải bí mật, vụ án lúc trước làm rùm beng lên, muốn không ai biết cũng khó.
Bây giờ nghe Liên Mạt Mạt giới thiệu như thế, còn có người không tin, giọng nói mang đầy vẻ nghi ngờ: "Nếu nói như vậy, vậy tổng giám đốc Tôn là em chồng của cô à?"
Mạt Mạt tự nhiên gật đầu: "Đúng, em gái cùng cha khác mẹ của chồng tôi."
Ông chủ bên cạnh Mat Mạt cũng có con mắt tinh tường, thì ra là thế, xem ra không thể dùng ánh mắt trước kia để nhìn Tôn Nhuy nữa rồi, tránh cho đắc tội với người khác.
Mạt Mạt mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, dù sao mục đích mà cô mong muốn đã đạt tới là được rồi. Buổi đầu giá kết thúc, Mạt Mat cũng không vội đi, gặp không ít người quen biết, sau đó mọi người đều biết, quan hệ giữa Tôn Nhuy và Mạt Mạt.
Chỉ còn chờ lúc làm phỏng vấn, giới thiệu Tiểu Khả với càng nhiều người là được.
Buổi tối Tôn Nhuy không đón Tiểu Khả, ngược lại đi đến nhà Mạt Mạt, Mạt Mạt chờ Tôn Nhuy đến: "Trong điện thoại nói có việc, rốt cuộc muốn nói chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận