Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 496.Nhan qua 2

Chuong 496.Nhan qua 2Chuong 496.Nhan qua 2
Nhan qua 2
Cậu bé lấy hai tay che miệng, Mat Mat chú ý đến tay cậu bé đầy vết nứt nẻ, cô đứng dậy kéo Trang Triều Dương: "Đi đun nước nóng, lát nữa tắm rửa cho cậu bé."
Trang Triều Dương đứng lên: "Được."
Trang Triều Dương đun một nồi nước nóng, Mạt Mạt nói: "Anh ăn cơm đi, lát nữa còn phải đi học."
Trang Triều Dương nói: "Vừa rồi anh định nói tối nay không phải học."
"Hả, sao lại không học?"
Trang Triều Dương liếc nhìn đứa trẻ: "Tối nói sau."
"Được."
Tiếng bụng sôi ùng ục, Mạt Mạt và Trang Triều Dương nhìn cậu bé, Mạt Mạt hỏi: "Cháu đói à?"
Cậu bé ôm bụng lắc đầu nguây nguậy: "Cháu không đói."
Cậu bé cúi đầu, ép mình không được nhìn bàn ăn, cậu bé sợ, sợ bị ném ra ngoài.
Trang Triều Dương liếc nhìn nước trên nồi: "Sôi rồi, anh tắm rửa cho nó trước rồi ăn sau."
"Được, anh đi đổ nước đi, em đi tìm quần áo."
Mạt Mạt tìm thấy chiếc áo sơ mi của Trang Triều Dương, vừa đủ che chân. Trang Trieu Dương đổ nước, bế đứa trẻ đi vào phòng tắm, Mạt Mạt đứng bên chậu, đứa trẻ cởi quần áo ra cô mới nhìn rõ cơ thể của nó, không có chỗ nào lành lặn cả, chỗ nào cũng có vết tím xanh.
Mạt Mạt nghiến răng: "Hổ dữ không ăn thịt con, Liên Thu Hoa thực sự càng ngày càng tệ, sao cô ta có thể ra tay như vậy chứ?"
Trang Trieu Dương ôm đứa trẻ ngồi vào trong chậu: "Đứa trẻ này vốn là công cụ để cô ta dùng, Tôn Hoa bị điều đi rèn luyện, cô ta cảm thấy đứa trẻ này không vừa mắt, đương nhiên sẽ đánh mắng nó."
Mạt Mạt nhìn cậu bé như búp bê ngồi ngoan ngoãn bất động. Một tay sờ lên bụng, cô tin vào nhân quả, hôm nay gieo nhân nào thì tương lai nhất định sẽ nhận quả đó. Liên Thu Hoa đối xử với con trai ruột mình tàn nhẫn như vậy, chắc sẽ gặp báo ứng.
Trang Triều Dương tắm cho đứa bé hai lần mới sạch sẽ, sau khi lau nước xong, anh mặc cho nó một chiếc áo bông, vừa sạch sẽ vừa ấm áp.
Sau khi đứa trẻ được tắm rửa sạch sẽ, cậu bé trông khá dễ thương, Mạt Mạt cầm bát múc canh cho cậu bé: "Uống canh trước rồi ăn."
Cậu bé ngồi trên ghế không dám cầm đũa, ngẩng đầu nhìn Trang Triều Dương, khuôn mặt Trang Triều Dương vẫn lạnh lùng: "Ăn đi!"
Cậu bé cẩn thận cầm đữa lên, dừng một chút: "Cháu tên là Hướng Tịch, ông nội đổi ạ, tịch trong nắng chiều." Mat Mat đưa thìa cho cậu bé: "Đổi khi nào thế?”
"Vài ngày trước."
Mat Mat liếc nhìn Trang Triều Dương, sắc mặt Trang Triều Dương không thay đổi, Mạt Mạt nhìn đi chỗ khác: "Ăn cơm đi!"
Cậu bé đã đói cả ngày, rất là đói, Mạt Mạt không dám cho cậu bé ăn nhiều, ăn xong Mạt Mạt bôi thuốc cho cậu bé. Hướng Tịch co ro trên ghế, thấy Mạt Mạt và Trang Triêu Dương không nhiệt tình, nhưng không trách mắng mình, cậu bé can đảm hơn một chút: "Tại sao cô cháu lại bỏ cháu ở đây?"
Mạt Mạt cất lọ thuốc mỡ đi: "Vấn đề này phức tạp lắm, lớn lên cháu sẽ biết, thôi đi ngủ đi! Ngày mai cháu sẽ được gặp ông nội."
Hướng Tịch xuống ghế, đi hai bước lại dừng lại, sau đó quay người nói: "Ông nội nói, phải nói cảm ơn với những người đối xử tốt với mình."
Mạt Mạt nhìn cậu bé còn chưa cao bằng chân của cô, tràn đây cảm động: "Hãy sống thật tốt với ông nội."
"Vâng."
Mạt Mạt bế đứa trẻ lên giường, đắp chăn lên, bàn tay sưng đỏ của cậu bé chạm vào chiếc chăn bông mềm mại, kinh ngạc hỏi: "Thì ra chăn bông có thể mềm mại như này."
Mạt Mạt im lặng, Hướng Tịch ngậm miệng lại, rúc vào chăn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mạt Mạt đóng cửa lại trở về phòng ngủ, Trang Trieu Dương đang ngôi thân thờ trước bàn. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận