Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 172. Liên Mat Mạt to gan giống ai? 2

Chương 172. Liên Mat Mạt to gan giống ai? 2Chương 172. Liên Mat Mạt to gan giống ai? 2
Liên Mạt Mạt to gan giống ai? 2
Liên Quốc Trung liếc nhìn con gái mình mấy lần rồi mới bắt đầu chuyển đồ đạc, động tĩnh của hai cha con khi chuyển đồ đạc không nhỏ nên cặp song sinh cũng tỉnh dậy. Công việc dọn đồ trực tiếp giao cho cặp song sinh, còn Liên Quốc Trung khoác quần áo ngồi trên ghế: "Con nói đi, đống lương thực này là như thế nào?"
Mạt Mạt nói ngắn gọn: "Đài cát sét và đào là mua bằng phiếu ngoại tệ, cá khô là dùng tiên mua được từ nhà vợ chưa cưới của đại đội trưởng Vương, còn vê phần bột ngô thì là dùng phiếu ngoại tệ mua gạo trước, sau đó dùng gạo đổi lấy."
"Tất cả cũng là nhờ có đại đội trưởng Vương giúp đỡ đổi cho, con quên nói, đại đội trưởng Vương chính là bạn chiến đấu của anh cả con, tên là Vương Thiết Trụ, hai người cùng chung một tiểu đoàn."
"Rầm" một tiếng, Liên Quốc Trung vỗ mạnh xuống bàn, dọa cho cặp song sinh giật nảy mình. Điền Tình vội vàng nói: "Anh làm gì thế, làm con gái sợ rồi kìa."
Trong nháy mắt giọng nói Liên Quốc Trung đã cao vút hẳn lên: "Con gái mình đã ăn gan hùm gan báo như vậy rồi mà còn bị anh làm cho sợ nữa à?"
Điền Tình trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thay chông mình nổi giận như thế với con gái.
Mạt Mạt biết nhất định sẽ bị dạy dỗ một phen, đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy cha thật sự tức giận như vậy, trong lòng Mạt Mạt vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, vội vàng thừa nhận sai lầm: "Cha, con biết là con không đúng, cha bớt giận đi mà."
Liên Quốc Trung tức giận đến mức dạ dày cũng đau, chỉ vào Mạt Mạt: "Con còn biết là con không đúng nữa à? Được lắm, Liên Mạt Mạt, con được lắm, đám lén lút mua bán còn chưa tính, còn dám ở một chỗ xa lạ chạy lung tung với người ta như vậy nữa à? Đến cùng thì lá gan của con lớn bao nhiêu hả?"
Cặp song sinh rất sợ cha tức giận thật sự đánh chị gái, vội vàng ngăn ở phía trước, Thanh Nghĩa giải thích: "Cha, cha nghe chị nói rồi đấy, đó là bạn của anh cả, là bạn cùng chiến đấu cùng một tiểu đoàn, là người chúng ta biết rõ mà."
Thanh Nhân: "Đúng thế, cha, chị làm chuyện gì cũng có suy nghĩ kỹ càng hết, nếu chưa hiểu rõ như thế nào thì chị ấy cũng không dám đâu, cha đừng tức giận nhiều như vậy nữa."
Cái này quả thật Liên Quốc Trung cũng không để ý lắm, từ lúc con gái mình mở miệng thì cảm xúc tức giận trong lòng ông đã không thể đè xuống được nữa nên cũng không nghe thấy, ông ấy trừng mắt nhìn cặp song sinh: "Hai đứa cút ngay cho ông, chỗ nào cũng có hai đứa hết. Cha còn chưa tính sổ với hai đứa đâu đấy, cút đi." Mat Mạt nhìn vẻ mặt cha mình không còn tức giận như vừa rồi nữa, vội vàng kéo cặp song sinh ra, miễn cho hai đứa vì cô mà lại bị đánh: "Cha, cha đừng tức giận nữa mà, con thừa nhận là con sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ lén lút mua bán nữa."
Liên Quốc Trung tức giận một hồi lâu, Mạt Mạt nói một đống lời cam đoan xong sắc mặt Liên Quốc Trung mới tốt hơn được một chút, Điền Tình thấy không có việc gì, vội vàng kéo tay chồng mình: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, con gái mình đi đường xa đã mệt muốn chết, để con bé đi nghỉ đi, chúng ta cũng trở về ngủ, ngày mai còn đi làm!"
Liên Quốc Trung thuận thế đứng dậy: "Đều là do em chiều hư hết, em nhìn xem Liên Mạt Mạt bị chiều thành cái dạng gì rồi?"
Điền Tình cạn lời, tại sao bây giờ lại quay qua trách bà ấy chứ, rõ ràng người chiều chuộng con bé nhất chính là chồng bà mà, lúc nào cũng sấm to mưa nhỏ.
Mạt Mạt thấy cửa phòng ngủ đóng lại liền thở phào nhẹ nhõm, cửa ải này đã qua rồi. Ngồi tàu hỏa lâu quá mệt mỏi nên cô cũng không thu dọn đồ đạc, để hết trong phòng khách rồi lảo đảo trở về phòng ngủ. Cặp song sinh thèm ăn đồ ngon nhưng không dám nhúc nhích, chỉ có thể lê từng bước trở về phòng mình.
Liên Quốc Trung lên giường, lăn qua lộn lại, đẩy Điền Tình đang chuẩn bị ngủ: "Em nói xem, con bé này tại sao lại to gan như vậy chứ?" Điên Tình mơ mơ màng màng: "Làm sao ma em biết được, dù sao thì em cũng không to gan như vậy đâu."
"Cũng đúng, em quá nhát gan, cũng không biết con bé này giống ai nữa?"
Điền Tình cũng hơi tỉnh lại một chút, nghiến răng, rõ ràng là chồng bà đang tự khen mình trá hình đây mà: "Làm sao em biết giống ai, ngủ đi."
Liên Quốc Trung mất hứng: "Trả lời xong đã rồi ngủ."
Điền Tình: "... Giống anh."
Liên Quốc Trung vui vẻ: "Anh cũng biết là giống anh mà, tâm tư kín đáo, to gan, có gan có mưu.”
Điền Tình: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận